Khả năng kiểm soát tỷ lệ cảm giác vô cùng tốt. Nếu vỏ bọc đường dày hơn một tí sẽ quá ngọt. Nếu mỏng hơn thì vị chua của quả táo gai lại quá rõ ràng, chua đến ê răng.
Nói tóm lại, đây quả thật là một xâu kẹo hồ lô có tỷ lệ hoàn hảo!
Làm người ta không thể tìm được chút khuyết điểm nào.
Hai ngụm ăn hết một xâu táo gai nguyên vị.
Mẹ của nhóc béo lại lấy một xâu nhân óc chó.
Táo gai tròn ban đầu bị khoét ra một cái lỗ lớn, nhồi nhân óc chó vào chính giữa, trông càng mập hơn.
Giống với cái bụng nhỏ tròn vo của con trai cô.
Càng cảm thấy ngon hơn.
“A ngoàm ~”
Ăn vào miệng, đôi mắt cô sáng lên, táo gai mới giòn rụm kết hợp với nhân quả, lớp đường áo bên ngoài ăn vào trong miệng, ba tầng vị mang đến sự kinh ngạc thật sự khiến người ta mê muội.
Bản thân óc chó không có độ ngọt gì nhưng có mùi thơm của quả hạch, sau khi áo đường mang theo vị ngọt, còn có táo gai cắn vào có vị chua chua ngọt ngọt là hương vị mới mẻ chưa ăn bao giờ!
“Ngon quá đi!”
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như lớp đường của kẹo hồ lô kẹp óc chó dày hơn một chút so với lớp đường của vài loại trái cây có độ ngọt khác.
Một ngụm là ăn xong.
Chuyển sang hương vị tiếp theo.
Cứ như vậy cô đứng ở trước quầy hàng của Lâm Chu không có thời gian rời đi, đã bị kẹo hồ lô trong tay làm cho quên mất bản thân đang ở đâu, trong mắt trong lòng chỉ có kẹo hồ lô.
Quýt, việt quất, đào ~
Nhiều loại hương vị ăn vào là cô có thể xác định, lớp đường của mỗi loại kẹo hồ lô đều dựa độ ngọt khác nhau của các nguyên liệu để quyết định độ dày của lớp đường.
Ví dụ như trái cây đã có đủ vị ngọt thì đường mỏng đến mức nếu không cầm lên soi dưới ánh mặt trời để thấy ánh phản quang đẹp như mạ vàng còn tưởng không bọc gì cơ đấy.
Ngược lại, táo gai nguyên bản có vị chua và kẹo hồ lô ít ngọt thì lớp đường hơi dày hơn, trung hoà hương vị.
Tỉ lệ đường áo bên ngoài vừa đủ chuẩn, thành ra loại kẹo hồ lô nào cũng ngon vô cùng.
Làm người ta khó có thể phân ra cao thấp.
...
Bên kia, Trần Phong đi vào trong một siêu thị nhỏ thường xuyên lui tới.
Trình Quảng Bằng là sinh viên vừa tốt nghiệp, kế thừa siêu thị nhỏ của nhà mình. Hắn ngồi sau quầy bar, đắm chìm trong tiểu thuyết không cách nào thoát được.
“Chú ơi, cháu có thể đổi năm mươi tệ được không ạ?”
Hửm?
Chú á?
Trình Quảng Bằng buông di động, nhìn về phía Trần Phong đang nói chuyện, khẽ nhíu mày.
Trông mình già thế cơ à?
“Nít ranh, cho mày một cơ hội, gọi đúng thì đổi.”
Nếu hôm nay người ngồi trông siêu thị là ba mẹ hắn, chắc bọn họ cũng không so đo với một học sinh tiểu học đâu.
Nhưng Trình Quảng Bằng là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp!
Trần Phong vẫn khá biết ý, lập tức sửa miệng gọi anh đẹp trai.
“Anh đẹp trai, có thể đổi cho em năm mươi tệ không ạ?”
Được một đứa trẻ gọi là anh đẹp trai, Trình Quảng Bằng rất hưởng thụ, ngoài mặt nháy mắt đổi thành một nụ cười.
“Qua đây ~”
“Lần sau gọi anh là được. He he, cũng không đẹp lắm mà~”
Trần Phong: “...”
Người lớn bây giờ khó dỗ thật, gọi anh đẹp trai còn không được, cứ phải chiếm tiện nghi của trẻ con chứ.
“Anh!”
Trần Phong vừa hô, vừa nâng đồng hồ điện tử trên tay chìa về phía Trình Quảng Bằng.
“Cần năm mươi tệ chẵn à?”
Thấy nhóc con lịch sự như vậy, phục vụ của Trình Quảng Bằng cũng rất đúng chỗ. Hắn cầm tờ năm tệ, mười tệ, hai mươi tệ, năm mươi tệ cho thằng bé chọn.
Một tiếng anh đẹp trai cũng không phải gọi uổng phí!
“Em lấy năm mươi tệ ạ.”
Trần Phong vui vẻ cầm lấy tờ năm mươi tệ rồi chạy ù ra ngoài.
Còn không chạy mau, sắp vào lớp rồi!
“Chậm thôi, để ý xe.”
Người ta luôn khá là bao dung và quan tâm đối với trẻ con, Trình Quảng Bằng lo lắng đứng dậy theo ra tới cửa, định nhìn theo thằng nhóc đến khi vào trường.
Sau đó hắn thấy thằng bé cầm năm mươi tệ trong tay, lắc lư cái mông chạy đến trước quầy hàng kẹo hồ lô ở bên kia đường, đưa tiền cho người ta, mua kẹo hồ lô!
Hay thật chứ, té ra là đến chỗ hắn đổi tiền để đi mua ở chỗ khác.
Lại nói, lâu lắm rồi hắn cũng chưa ăn kẹo hồ lô.
Làm một xâu nhỉ?
Trình Quảng Bằng thấy còn một lát nữa là đến giờ học sinh vào học rồi. Hắn định chờ đến khi cổng trường đóng, lúc đấy cũng không bán gì, có thể tạm thời rời khỏi quầy hàng đi mua kẹo hồ lô.
Siêu thị mở ở cổng trường không phải lo lắng việc kinh doanh, thời gian buôn bán tốt nhất chính là lúc các học sinh đến trường và tan học.
Thời gian còn lại thì lượng khách không nhiều lắm.
Trần Phong cầm năm mươi tệ mua hai mươi lăm xâu kẹo hồ lô.
Nhóc đứng ở cổng trường ăn năm xâu, sau đó thấy sắp tới giờ vào lớp, thì vội bỏ mấy xâu kẹo hồ lô còn lại vào trong cặp.