Chương 27: [Dịch] Nghịch Đồ Khi Sư

Đế khí Thái Tố Thần Tháp

Phiên bản dịch 5031 chữ

“Sư phụ, khối cự bia cao bảy tám trăm mét bên cạnh Thái Tố Thần Tháp chính là Thái Tố Bia trong truyền thuyết sao?” người thanh niên chỉ phía phương xa.

“Đúng vậy.”

“Bọn chúng phân biệt là Luân Hải, Thần Kiều, Bỉ Ngạn, Đạo Cung, Thần Thông, Tiểu Thánh bảy bia.”

“Khảo nghiệm bao gồm chiến lực, thiên phú, ngộ tính, ý chí, đạo tâm...leo lên số tầng càng cao, lấy được chỗ tốt càng nhiều càng trân quý.”

Lão giả tóc trắng một mặt thổn thức, ngữ khí hâm mộ nói: “300 năm trước, sư huynh của ta Trần Vân Tử leo lên Thần Kiều bia vị trí thứ mười, thu hoạch được Thần Tháp ban thưởng một bộ thiên phẩm công pháp Vạn Tượng Thiên Âm Quyết, từ đây nhất phi trùng thiên.”

“Bây giờ, hắn đã là Thần Thông cảnh đỉnh phong, là một trong tam đại chấp sự cao quý của Đạo Vân Phong.”

“Oa, thiên phẩm công pháp.”

Thanh niên một mặt ao ước: “Nếu như ta có thể dành được hạng 10 Luân Hải bia liền tốt.”

“Cũng không biết có thể đạt được thiên phẩm công pháp hay không.”

Lão giả tóc trắng cười nhạo, một bàn tay đập trên ót đồ đệ: “Không được mơ tưởng xa vời, ngươi có thể lên bảng, vi sư liền cám ơn trời đất.”

Đúng lúc này, một đạo ngân mang bay đến đỉnh đầu bọn họ rồi vút qua.

“Thật nhanh phi thuyền...” thanh niên giật nảy cả mình.

Lão giả tóc trắng gật đầu, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nói “Địa phẩm phi thuyền, tốc độ tự nhiên nhanh.”

“Nhìn hình dáng hẳn là phi toa, loại phi hành khí cụ này nhanh nhất trong cùng cấp độ.”

Hâm mộ a, hắn hâm mộ đến chảy nước miếng. Nếu hắn có được chiếc phi toa này, vô luận là đi bí cảnh thám hiểm hay đi Thiên Uyên Trường Thành giết yêu man, năng lực bảo mệnh tối thiểu lên cao 2 lần.

“A, người kia, áo bào đen thêu vân vàng....là Vân Hà Phong chân truyền đại đệ tử....”

Phi toa màu bạc giảm tốc độ, lão giả mới nhìn rõ ràng trên phi toa đứng đấy đạo thân ảnh. Thanh niên mặt như ngọc, mắt như sao, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không. Một đầu tóc dài đen dày tùy ý buộc sau ót, tự có một loại khí độ phóng khoáng ngông ngênh. Áo bào đen bay phất phới, bên hông treo một chuôi kiếm là bạch cốt trường kiếm.

Người tới chính là Sở Hưu. Thái Tố thánh địa quá bao la, hắn từ Vân Hà Phong chạy tới, cho dù cưỡi địa phẩm phi thuyền cũng phải bay hai ngày hai đêm.

Phi toa chậm rãi chìm xuống, đáp tại chân Thái Tố Phong. Vung tay lên, phi toa co nhỏ lại bằng ngón tay cái, đem nó thu vào túi trữ vật.

Sở Hưu đã đứng trong quảng trường, xung quanh biển người tối thiểu mười mấy vạn, hội tụ ở Thái Tố Thần Tháp quảng trường.

Náo nhiệt không gì sánh được.

“Ha ha ha....ta tiến vào Luân Hải bảng hạng 9578.”

Sau đó, một đoàn bạch quang lớn cỡ nắm tay, sương mù mờ mịt từ bên trong Thái Tố Thần Tháp bay ra, lơ lửng trước mặt vị Luân Hải trung kỳ đệ tử kia.

Hắn vươn tay vào trong thăm dò, sương mù tiêu tán, đó là một viên huyền phẩm Khải Linh Quả.

Luân Hải cảnh đệ tử chung quanh thấy vậy, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ, trong lòng thầm mắng gia hỏa may mắn. Có viên Khải Linh Quả này, tương lai đột phá Thần Kiều cảnh tối thiểu tăng lên năm thành tỷ lệ.

Làm sao không khiến bọn hắn bọn hâm mộ cho được.

Phương viên vạn dặm trên quảng trường, mỗi thời mỗi khắc đều đang phát sinh tình cảnh như vậy. Có người ngạc nhiên, tự nhiên cũng có người thất lạc. Có người cười to, cũng có người trầm thấp nức nở.

Nhân gian muôn màu đều ở nơi đây.

Trên không trung cách quảng trường 5000 mét, vân hà mờ mịt.

Một vị lão giả tiên phong đạo cốt mặc hắc bào, tay cầm phất trần cùng một mỹ phụ mặc vũ váy màu đỏ, mi tâm có một đạo ấn ký hoa sen, chân đạp hư không, nhìn xuống phía dưới.

“Ha ha, 30 năm một lần thịnh thế, thật là náo nhiệt.”

Lão giả mặc hắc bào vuốt râu mà cười.

“Không biết lần này có vị đệ tử nào đánh vỡ ghi chép hay không?”

Mỹ phụ thanh âm thục mị, biểu lộ lại cực kỳ đạm mạc, vũ mị cùng lạnh nhạt, hai loại khí chất hoàn toàn tương phản cùng xuất hiện tại trên một người không những không khiến người ta cảm thấy kỳ quái mà ngược lại còn có loại lực hấp dẫn kỳ lạ.

Hai người đều là trưởng lão Thái Tố Phong, tu vi Tiểu Thánh đỉnh phong. Khí thế cường đại đem phương viên vạn mét đám mây đều áp bách, không dám di động nửa phần.

“Hoàng Lão Đầu, ngươi tương đối xem trọng ai?”

Mạc Phi Yên con ngươi khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt hỏi.

Hoàng Lão Đầu tay vuốt chòm râu: “Ta tương đối xem trọng Diệp Phàm, kẻ này tiềm lực cực cao, căn cơ hùng hậu không gì sánh được, thiên phú, nghị lực, khí vận đều là tuyệt hảo.”

“Hắn không chừng có thể leo lên Thần Kiều bia hạng 10.”

“Hạng 10? Nào có dễ dàng như vậy.”

“Thái Tố Tháp năm lần gần nhất mở ra đều không có người có thể đi vào hạng 10...” Mạc Phi Yên lắc đầu.

Đúng lúc này, Thái Tố Thần Tháp truyền ra một tiếng chuông vang, chấn động đến thiên địa đều đang lay động.

“Đông ~”

Mạc Phi Yên cùng Hoàng Lão Đầu nhìn nhau, cả hai đều đại hỉ.

“Luân Hải bia có đệ tử tiến vào 10 vị trí đầu.”

Hai người vận chuyển thần niệm, hướng phía dưới nhìn lại.

Chỉ thấy giữa sân rộng, một bạch y nữ đệ tử đang bị một đạo vầng sáng màu tím bao khỏa. Từng cái chữ cổ cứng cáp hữu lực, trăm mét lớn nhỏ xuất hiện bên trên thân tháp.

Bạn đang đọc [Dịch] Nghịch Đồ Khi Sư của Phong Thất Nguyệt

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    20

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!