CHƯƠNG 107: TRAO ĐỔI
Chú á?
Vẻ mặt vốn đang được dấu sau chiếc mặt nạ của Lý Ngang hơi đổi, ung dung chậm rãi đứng thẳng lên, nhẹ nhàng ném quả bóng qua.
Cô bé bắt được quả bóng thì cười, tiếng cười cô bé như chuông bạc rồi lại bất chợt ném quả bóng lại.
-Chú ơi, nhặt giúp cháu quả bóng được không?
Lý Ngang yên lặng rồi lại ném trả quả bóng, cô bé lại lần nữa tiếp được nhưng rồi lại ném trở lại.
-Chú ơi, nhặt giúp cháu quả bóng được không?
Một người một quỷ tại đứng ở trên hành lang tầng 4 chơi trò chơi ném bắt bóng, cô bé kia cười vui sướng như thể khi được dỗ dành ăn nhiều là có thể trở thành người trưởng thành vậy.
Vào lúc bình thường thì Lý Ngang chắc chắn sẽ có tâm trạng nhàn nhã để cho mấy đứa trẻ trâu mở mang kiến thức biết thế nào là sự nhàm chán thực sự.
Nhưng bây giờ nếu tiếp tục chơi như thế này thì không còn đủ thời gian nữa ...
Trong lòng tức giận, càng ngày càng muốn bùng nổ, Lý Ngang giả bộ, ngay trong nháy mắt sau khi tiếp được quả bóng da của cô bé thì toàn thân run rẩy, ngã xuống đất, như thể vừa bị một thứ gì đó cực kỳ nặng nện vào người, không thể động đậy.
Giả là người bị đâm ấy hả, hắn thuần thục lắm nhé.
Nhìn thấy Lý Ngang nằm xuống đất, bé gái hoảng hốt:
-Chú ơi, chú sao thế?
Chú đây bị quả bóng của cháu đánh tới nội thương luôn rồi, girl à, hay là cháu thả chú đi được không.
Lý Ngang không nói gì nhưng ý muốn trong đáy mắt hắn lại thể hiện rõ cái mong muốn này.
-Chú ơi, mặt đất lạnh lắm.
Mặt đất không hề lạnh, hơn nữa còn rất dễ chịu đấy nhé.
-Chú ơi chú, nếu chú mà vẫn không bắt đầu là cháu ăn sạch chú đó nha.
-Chơi với cháu!
Cô bé ôm bóng kêu lên.
Chơi cái quái gì mà chơi, ghét nhất cái loại trẻ trâu.
Vẻ mặt Lý Ngang u ám, âm thầm lấy ra từ ba lô một chiếc côn thép to khoảng một cái bát ăn cơm được buộc bên trong, âm thanh đập xuống đất có vẻ nặng nề.
-Chờ một chút, tạm thời đừng ra tay.
Sài Thúy Kiều ở trong người hắn đột nhiên nhẹ giọng, nói:
-Trạng thái của cô bé này. . . rất kỳ lạ.
Hả?
Lý Ngang nắm chặt côn thép, cau mày cẩn thận đánh giá cô bé trước mặt.
Không phải oan hồn bình thường…sao?
Lý Ngang do dự, một tay nhặt quả bóng lên rồi ném sang một chỗ hơi xa.
Cơ thể của cô bé quỷ hồn này vẫn giữ yên bất động, nhưng cả người lại lướt về phía sau, chậm rãi nhặt quả bóng lên, bay về ném quả bóng lại cho Lý Ngang.
Lý Ngang thấy vậy thì hai mắt sáng lên rồi hắn ném quả bóng đi xa hơn 20 mét, nhìn cô bé bay qua nhặt bóng rồi lại bây trở lại ôm theo quả bóng.
Sau khi đi tới đi lui, Lý Ngang ném quả cầu càng lúc càng xa, cuối cùng thì lập tức ngưng tụ năng lượng gợn sóng lên chân rồi mạnh mẽ đá đi, một cú đá này trực tiếp đá quả bóng về phía đầu kia của trung tâm thương mại.
Đi nhặt đi.
Cô bé quỷ hồn cứ đi đi lại lại giữa hai nơi, thở hổn hển mệt mỏi, ngay cả tóc đuôi ngựa trên mặt cũng rũ xuống bơ phờ, phải ngồi xổm trên mặt đất nghỉ ngơi một hồi, không còn khí lực để trêu chọc Lý Ngang nữa.
Sài Thúy Kiều có hơi đồng tình với chuyện đang xảy ra trước mắt, một đứa bé ma tốt như thế lại bị lừa cho chạy mệt như chó.
-Thế mà lại có hiệu quả thật này.
Hai mắt Lý Ngang càng ngày càng sáng, hắn thu lại côn thép, trước tiên lấy ra tấm phù lục, hoàn thành công việc vẽ trên sàn nhà tầng bốn rồi mới lấy điện thoại di động ra gõ chữ:
-Tôi đã vẽ xong phù lục tầng thứ tư, bây giờ đang kéo theo một cô bé quỷ hồn, tạm thời không có nguy hiểm. Quỷ hồn ở nơi này hình như có hạn chế khá lớn, không chỉ có thể đi theo âm thanh và ánh sáng. Tôi còn cảm thấy, chỉ cần không trái với “Quy tắc” của bọn họ thì rất có thể sẽ không lọt vào công kích.
Ngao Dũng: Hỏi chấm? Ý tưởng này đáng tin cậy không vậy?
Lý Ngang cũng reply lại: Không chắc lắm, vẫn cần thêm một bước thí nghiệm nữa để chứng minh. Chỉ là khi mọi người nhìn thấy quỷ, cho dù chạy hay là tấn công thì đều nên đảm bảo điều kiện tiên quyết là sự an toàn của bản thân, cẩn thận quan sát quỷ hồn một chút, thử tìm hiểu quy luật hành động của bọn chúng.
Dịch Y: Tôi hiểu, lần sau lúc gặp phải bọn quỷ tôi sẽ nhớ kỹ những đặc thù kỳ lạ của chúng. Bây giờ, tôi và Ngao Dũng đã tách nhau ra, anh ta đi tầng ba, tôi đi tầng hai.
Liễu Vô Đãi: Đã xem, tôi cắt đuôi được một con quỷ hồn, bây giờ đang ở tòa C tầng bốn trong cửa hàng tàu chiến C15 Ralph Lauren.
Lý Ngang: Được rồi, vậy tôi sẽ đến cửa hàng Quinting ở tòa A tầng A1 trước, nếu anh cũng tới thì báo tôi biết trước.
Hiện giờ hắn đang ở tầng 4 tòa nhà A và chỉ cách Liễu Vô Đãi một cái hành lang, hắn cần thông báo vị trí trước để tránh cho hai người chơi đến gần nhau khiến quỷ truy sát.
Cửa hàng Quinting nằm ở tầng A1 tòa nhà A, diện tích của cửa hàng không lớn lắm, tủ gỗ được đặt kín bốn vách tường xung quanh, bên trong tủ kính là đủ thể loại gốm sứ hoặc bộ đồ ăn bằng bạc được trưng bày. Mà trong cửa hàng thì đặt một chiếc bàn dài, bên trên mặt bàn trưng bày châu báu và đồ trang sức rực rỡ muôn màu.
Quinting là thương hiệu cao cấp hàng đầu của Pháp, chủ yếu sản xuất đồ bạc, bộ đồ ăn, đồ gốm sứ, đồ trang sức pha lê và các loại đồ trang sức, được hoàng gia và quý tộc trên thế giới yêu thích.
Cái gì mà thìa hai nghìn tệ, nĩa năm nghìn tệ, dao bảy tám nghìn, trong mắt người bình thường trông chả khác gì đốt tiền, xa xỉ phẩm vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng ở trong mắt kẻ quyền thế, nó giống như mua một chai nước ở máy bán hàng tự động vậy, cứ tùy tiện mà mua, căn bản chẳng gợi lên chút vấn đề gì cả.