CHƯƠNG 59: CHUYỆN LẠ
Rượu, đúng là rượu ngon, ngào ngạt ngát hương, hương thơm xông vào mũi, khiến người ta say mê.
Vương Quan bưng ly rượu lên, liếc nhìn Đại Hùng bảo điện tĩnh lặng, cao giọng nói:
-Ta ở trong thành Nam Kinh có nghe qua một chuyện cười, có một người con trai của một lão địa chủ không biết chữ, người khác khuyên lão địa chủ thuê lão sư dạy bảo, giáo viên đầu tiên dạy chữ “Nhất”, là một nét, chữ "Nhị" là hai nét, chữ "Tam" là ba nét, sau đó đứa con ngốc của chủ nhà đã cất bút, nói với cha rằng đã thông hiểu chữ nghĩa, không cần lão sư nữa. Người địa chủ rất vui khi nghe điều đó và đuổi lão sư đi. Một ngày nọ, người địa chủ nghĩ muốn mời một người bạn họ Vạn đến uống rượu, để con trai ông sáng sớm thức dậy viết một thiệp mời, nhưng đến giữa trưa vẫn chưa thấy viết xong, sau đó liền đi đến chỗ con trai hỏi nguyên do. Con trai ông phàn nàn: Có rất nhiều họ trên đời, tại sao vị khách nhân kia hết này đến lần khác lại họ Vạn? Từ sáng đến giờ mà con chỉ viết được hơn 500 nét!
Nghe được truyện cười buồn tẻ vô vị này, quần yêu hai mặt nhìn nhau, không nói nên lời, qua hai ba giây mới đồng thanh cười to.
Tiếng cười gượng gạo mà không thất lễ tràn ngập toàn bộ đại điện, Vương Quan đạo sĩ vui mừng bưng ly rượu lên, nói với các tân khách:
-Cùng mọi người thưởng rượu!
-Cùng thưởng rượu!
Đám yêu ma cười đùa bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Các thành viên tiểu đội nhìn rượu đổ vào cổ họng bầy yêu thì cũng bưng ly rượu lên, giả vờ uống rượu.
Rượu bị linh khí thấm đẫm quả thật bất phàm, bất kỳ yêu ma nào uống xong một chén, đều sắc mặt ửng hồng, ý loạn thần mê, quần yêu từng người một kể lại những chuyện cười cũ rích, chọc những quỷ vật khác cười đến ha ha.
Yêu quái không có trò đùa để kể thì cũng kể về mấy câu chuyện ăn thịt người gần đây, khi nào, ở đâu, loại người nào.
-Ngày hôm trước ta ở trên núi còn cướp một đám hành thương, thứ ăn ngon nhất chính là một gã mập mạp, mà thứ tốt nhất trên người hắn là gan, nhiều dầu, mập dính, trơn trượt.
-Sai rồi, mập mạp tốt nhất là não và ruột, ruột đầy béo ngậy nha.
-Ta ngược lại cảm thấy người gầy tốt hơn, thịt dai nhai tốt.
-Chậc chậc, thật muốn ăn thêm hai đứa đồng nam đồng nữ nha.
Yêu ma say rượu triệt để xé rách lớp ngụy trang người vật vô hại, trắng trợn đàm luận về kinh nghiệm ăn thịt uống máu.
Tiểu đội ngồi ở góc nhỏ sắc mặt âm trầm bất định, trong mắt yêu ma, bọn họ là tà tu từ nước ngoài trở về Trung Nguyên.
Chỉ cần bọn họ dám lộ ra một chút bộ dáng căm phẫn, trước tiên liền sẽ bị bầy yêu quần công, vây quét giết chết.
Ẩn nhẫn.
Sơn Tiêu đạo nhân trên thủ tọa nhìn xung quanh Đại Hùng Bảo Điện, cười nói:
-Tiệc là tiệc vui, rượu là rượu ngon, há có thể không có thịt ngon?
Hắn vung tay lên, Bạch Y lệ quỷ nhẹ nhàng bay về kiệu, từ bên trong cõng ra một nữ tử xinh đẹp mặc váy dài màu đỏ, bụng nhô cao.
Nữ tử kia vẫn hôn mê, bị cõng đến đại sảnh, bị yêu khí kích động, nhất thời tỉnh lại, nhìn xung quanh dập vào mắt toàn bộ đều là yêu ma quỷ quái dữ tợn khủng bố, kinh hô một tiếng, như muốn ngất xỉu.
Ha ha ha ha, bầy yêu nhìn thấy thảm trạng kinh hãi của người phụ nữ mang thai, càn rỡ cười to, hò hét như muốn xốc lên toàn bộ Đại Hùng bảo điện.
-Hồng Nương đừng sợ, tới chỗ này của vi phu.
Vương Quan đạo nhân ngồi trên thủ tọa phất phất tay, từ mi thiện mục nói với nữ tử.
- Phu quân cứu ta!
Nữ tử nhìn thấy Vương Quan, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bối rối chạy về phía Vương Quan, trốn sau lưng hắn:
-Nơi này là...
-Nơi này là chùa Cô Hàn, nơi này là Quần Ma Điện.
Vương miện dùng bàn tay gầy gò như da gà, vuốt ve mái tóc của người phụ nữ mang thai, dịu dàng nói:
-Hồng nương, ngươi theo ta bao lâu rồi?
-Ba, ba năm.
Hồng Nương hàm răng run rẩy nói:
-Phu quân chuộc ta từ Tần Lâu Sở quán, đã ba năm.
-Ba năm rồi.
Vương Quan cảm khái, đưa tay sờ sờ bụng to của Hồng Nương:
-Ngươi dường như đang mang thai.
Hồng Nương dường như ý thức được cái gì, che bụng mình, sắc mặt trắng bệch nói:
-Phu, phu quân?
-Thế nhân đều nói, chua nam cay nữ, hồng nương, gần đây ngươi thích ăn chua, hay là thích ăn cay?
-... Chua.
-Vậy chắc là con trai nhỉ?
Vương Quan vuốt hai tay, nói với chúng yêu ma:
-Sinh con trai tốt, sinh con trai, so với sinh con gái thì nhiều hơn một hai lạng thịt.
-?
Đám yêu quỷ đầu tiên sửng sốt, chợt bừng tỉnh đại ngộ, càn rỡ cười to.
-Đúng vậy, Vương Quan đạo trưởng nói không sai, nam hài so với nữ hài thì nhiều hơn một phần thịt.
Tiếng yêu ma nịnh nọt, vào tai Hồng Nương thì như là tiếng thì thầm đến từ địa ngục, cả người nàng run rẩy, không dám nhúc nhích chút nào.
-Hồng Nương, ngươi có phải vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái hay không?
Nữ tử càng sợ hãi, thanh âm Vương Quan lại càng nhẹ nhàng:
-Gia thế ta cũng không hiển hách, trên danh nghĩa tình trạng kinh doanh của cửa hàng không tốt, ngay cả đối với việc mua đất cày cũng không hứng thú. Ngươi nói, làm thế nào ta lại có thể tích lũy gia tài bạc triệu chỉ trong vài năm?
-.... Phu quân, phu quân có thể luyện chế đan dược.
-Không sai, luyện đan. Vậy ta luyện chế đan dược gì?
-Ta không biết, ta không biết....
-Không, ngươi biết.
Vương Quan cười nói:
-Ngươi biết ta luyện đan dược gì, cho nên ngươi mới kiên trì chịu đựng ở Nam Giao tiểu viện, sống chết không chịu vào Vương phủ.
-...
Khuôn mặt Hồng Nương trắng bệnh, không nói một lời.
-Nữ nhân ngu xuẩn, đáng thương, thật đáng thương, đáng tiếc nha.
Vương Quan mỉm cười, vuốt ve bụng Hồng Nương:
-Ngươi gần đây, không phải vì vị kia từ sau đại tang mất mẹ ba năm trước đã trở về hình bộ thị lang - Vương Hoàng Vương Tồn Ước, nên âm thầm thu thập chứng cứ, muốn tố cáo ta, nhét ta vào địa lao, giải cứu tỷ muội ngươi khỏi Vương phủ sao?
Hồng Nương mặt không chút giọt máu, run như cầy sấy, răng không ngừng va vào nhau.
Trong đại hùng bảo điện, quần ma nhỏ giọng nghị luận, đối với những yêu quỷ này mà nói, cái gì hình bộ thị lang, cái gì Vương Hoàng Vương Tồn Ước, đều là chuyện tầm thường trong hồng trần nhân gian, bọn họ không hiểu, cũng không muốn hiểu.