Chương 62: [Dịch] Người Chơi Hung Mãn

Minh Quang Khải

Phiên bản dịch 5207 chữ

CHƯƠNG 62: MINH QUANG KHẢI

-Ha ha ha ha ha ha.

Vương Quan vung vẩy tay áo đạo sĩ cười rộ lên:

-Ngươi nói, ta là yêu quái?

Hắn nhẹ nhàng bay bổng đạp lên một bước, sàn đá của bảo điện Đại Hùng bên dưới đột nhiên sụp đổ, lõm xuống một dấu chân khổng lồ.

-Ngươi nói, ta là ma?

Hắn ta tiến thêm một bước nữa, đám tiểu yêu tu vi thấp kém ở hai bên bảo điện Đại Hùng, bị một cước trực tiếp trong không trung đạp cong lưng xuống, lần lượt cúi mình trước bệ tượng Phật, sắc mặt hoảng hốt, cơ thể run lên dữ dội, máu tươi giống như mưa lớn phun ra từ thất khiếu.

-Ngươi nói, ta là tai họa?

Hắn ta bước lên bước thứ ba, bộ râu dài nhợt nhạt không gió mà bay, lòng bàn tay gầy guộc của hắn ta quét sạch đi làn gió yêu khí mạnh u ám.

Ban đầu cơn gió như vầng trăng khuyết, hẹp như lá liễu, tiêu tán biến hình theo khoảng cách xa dần, cuối cùng ngưng tụ thành một hàng binh sĩ xương sọ mặc áo giáp, cầm binh khí, biểu cảm dữ tợn.

-Giết!

Những đám lính xương sọ được tạo thành từ cơn gió ma bay lên, xung quang dâng trào lên ngọn lửa quỷ màu xanh lam u ám ăn, gầm thét thê lương tấn công về phía đội đặc nhiệm.

Đám tiểu yêu tiểu quỷ không trốn tránh kịp ở ven đường bị gươm, súng, kiếm, kích, búa rìu, móc, nĩa trong tay đám lính xương sọ quét qua, cơ thể đã nhanh chóng thối rữa mục nát.

Chỉ sau vài nhịp thở, chúng đã bị ăn mòn thành một vũng mủ xanh vàng tại chỗ, ngay cả tiếng kêu cứu hốt hoảng luống cuống cũng bị kẹt lại trong cổ họng, không kịp kêu ra.

Những con yêu ma lui tránh, quỷ quái tán ra, những vị khách còn dư chút sức lực miễn cưỡng hành động dưới sự ép buộc, giống như thủy triều xuống, rút khỏi bảo điện Đại Hùng.

Không có yêu quái nào muốn tham gia vào trận đấu này, không dám, không muốn và cũng không thể.

Chúng sợ nhất là sau khi trận đấu kết thúc thì sơn tiêu có thể đến thanh toán bọn chúng, vậy nên chúng nghĩ đến việc chỉ tung ra một vài đòn tấn công trợ giúp tầm xa ở không gian bên ngoài ngôi chùa mà thôi.

Đồng thời còn hô lên vài tiếng ở bên ngoài chiến trường hỗn độn:

-Đạo trưởng Vương Quan uy vũ!

Tuyệt đối không thể tự mình mạo hiểm, đặt chân vào trong điện, dù sao đến tham gia yến tiệc đều là đám tiểu yêu tiểu quái không ngu lắm.

Đầu năm nay, những con quỷ đầu óc không đủ linh hoạt, ỷ vào yêu lực mà làm càn, sớm đã bị Đạo môn, Phật môn hoặc là các tu sĩ quan phủ diệt trừ gần như không còn.

Chỉ là ngay cả khi đã rút lui, đám yêu ma vẫn có thể cảm nhận được yêu khí dồi dào của Vương Quan bên trong bảo điện Đại Hùng, trong lúc hãi hùng khiếp vía thì cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, bách yêu đan đó có linh nghiệm đến mức vậy không, có thể khiến cho tu vi của sơn tiêu trong thời gian ngắn tăng nhiều đến mức này.

Trong đại sảnh, đối mặt với sự tấn công bất ngờ của đám lính xương sọ, Vạn Lý Phong Đao lạnh lùng khịt mũi, rút từ trong eo ra một thanh thu thủy ba thước có tên gọi là “Trảm long”.

Xoạt…

Nhìn từ xa, thanh kiếm giống như ánh trăng chiếu xuống giữa những vạt mây, khí tức lạnh lẽo áp bức, hào quang chói mắt, sáng rực như điện phát, dưới ánh hào quang của thanh kiếm, khuôn mặt từng trải ít nhất mười mấy năm của Vạn Lý Phong Đao cũng phải lộ ra vẻ tĩnh lặng vĩ ngạn không ít.

Trong thanh kiếm thu thủy này, từng có một đoạn lịch sử về nước Ngô trảm rồng.

Vạn Lý Phong Đao trầm tư về quá khứ không người biết, rồi rút kiếm lao vào trận chiến với đám xương sọ.

Xoắn, tách, đâm, quay, chặt, cắt,

Kiếm quang ngang dọc, sáng ngời như một vì sao, nó lướt ngang kiếm, thương, đao, kích, lướt qua búa, rìu, móc, nĩa, tiếng kim thiếc giao thoa vang lên khi phá trận, rồi lặng lẽ cắm thanh kiếm vào chuôi.

Phía sau hắn ta, đám lính xương sọ còn giơ cao binh khí vẫn đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới bỗng nhiên sụp đổ.

-Nghịch kiếm?

Vương Quan cười giễu cợt, bay lên không trung, giơ hai tay lên, một chân đứng thẳng như một con gà làm bằng vàng, khoan thai một cước đạp xuống.

Trong chính điện, yêu khí màu mực giống như một tấm lụa mỏng, nhào lộn, khuấy động rồi ngưng tụ lại, giống như một đám mây đen che khuất bầu trời, cùng nhau lấn áp về đám người.

Vạn Lý Phong Đao đột nhiên biến sắc, thanh kiếm trên tay hắn cũng rung động.

Da đầu mọi người không khỏi ngứa ran, lông tơ toàn thân dựng đứng, không khí như đông đặc lại càng nặng nề, hít thở là một hành động rất đơn giản hàng ngày, nhưng lúc này lại phải toàn lực cổ động lồng ngực mới có thể làm được.

-Giải tán!

Hình Hà Sầu hét lên một tiếng, ánh sáng vàng lóe lên khắp người, trên thân hình vạm vỡ hiện ra một bộ giáp sắt cổ đại.

Bộ giáp này do hơn một ngàn năm trăm mảnh giáp vảy cá và hơn sáu trăm mảnh giáp dài đan thành, có các tấm bảo vệ tròn bằng kim loại được đánh bóng cực mịn như gương ở mặt trước và sau ngực, mũ giáp, bảo vệ cổ, bảo vệ tai, giáp vai đầu hổ, cánh tay đầu rồng, váy đầu gối và dây treo chân đầy đủ mọi thứ.

【Tên gọi: Minh Quang Khải】

【Phân loại: Đồ phòng ngự】

【Phẩm chất: Hiếm】

【Sức phòng thủ: Trung bình】

【Hiệu ứng đặc biệt 1: Không che chắn (tăng 20% hạn mức thể năng của người mặc một cách thụ động)】

【Hiệu ứng đặc biệt 2: Độ dẻo dai (tăng cường độ dẻo dai của người mặc một cách thụ động, giảm thời gian liên tục và cường độ hiệu quả của hiệu ứng chóng mặt, giảm tốc, sợ hãi của người mặc)】

【Ghi chú: Gặp ngày trời quang, thiên hạ tươi sáng】

Bạn đang đọc [Dịch] Người Chơi Hung Mãn của Hắc Đăng Hạ Hỏa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    38

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!