CHƯƠNG 74: LÀ CẬU?
Rất có khí chất của chương trình thực tế <> trên kênh phát sóng nước Mỹ . . .(Chương trình thực tế nổi tiếng về việc huấn luyện những chú chó có vấn đề về tâm lý ở Mỹ).
Sau khi dạy kèm bài tập về nhà cho ba bốn đứa trẻ, Lý Ngang vừa định về nhà nấu ăn liền nhận được tin nhắn QQ từ Vương Tùng San.
-Ở đâu?
Lý Ngang nhướng lông mày, trả lời:
-Ở đây, có chuyện gì vậy? Kindness-Kingly-Princess?
-??? Ý gì.
-Khen ngợi cậu là công chúa nhân từ thiện lương cao quý.
-Tớ cắn chết cậu.
Vương Tùng San trả lời bằng icon tức giận, gõ bàn phím tiếp:
-Ba mẹ tớ đi ra ngoài tham gia bữa tiệc với bạn học cũ, hiện tại không có ở nhà.
-Cái gì vậy?
Lý Ngang đi trên đường nhìn trái nhìn phải, có chút chột dạ, gõ bàn phím, nói:
-Tớ cũng không dám cùng cậu lặng lẽ hôn trộm đâu.
-Nghĩ cái gì vậy, máy tính của tớ bị hỏng, cậu tới đây giúp tớ sửa chữa một chút, lần sau mời cậu bữa cơm tối.
-Nhanh lên, cho cậu mười lăm phút.
Nghe thấy được bao cơm, tinh thần Lý Ngang chấn động, cưỡi chiếc xe đạp Phượng Hoàng cũ, mạo hiểm mưa nhỏ, dựa theo bản đồ Baidu chạy tới nhà Vương Tùng San, thuần thục sửa xong máy tính để bàn của cô trong phòng ngủ.
-Ổ cứng hơi chập chờn mà thôi.
Lý Ngang đặt thùng máy trở lại dưới bàn máy tính, phủi tay tùy ý nói:
-Sau khi vệ sinh xong là ổn rồi.
-Sau này cậu có thể tự mình thổi bụi trong quạt cấp điện bằng máy sấy tóc, dùng chất tẩy rửa điện tử phun bo mạch chủ một chút, sau đó dùng bàn chải lông nhỏ chải một chút, về chân cắm hợp kim của thanh bộ nhớ, cũng có thể dùng cục tẩy nhẹ nhàng lau một cái....
Vương Tùng San hai tay bưng đầu, biểu tình thống khổ:
-Sư phụ, sư phụ, người đừng niệm nữa! Ngộ Không biết sai rồi!
CMN Ngộ không, cậu có vòng Kim Cô co duỗi tùy ý tự nhiên sao?
Khóe miệng Lý Ngang giật giật, vừa định cùng Vương Tùng San tiếp tục nói nhảm, đã nghe thấy bên ngoài cửa chống trộm truyền đến tiếng gõ cửa.
-Giao đồ ăn đây!
Một giọng nam mơ hồ hét lên bên ngoài cửa.
-Ồ?
Lý Ngang nhìn về phía Vương Tùng San:
-Cậu gọi đồ ăn ngoài sao?
-Không nha, tớ định buổi tối đặt hộp cơm đưa đến nhà cậu.
Vương Tùng San không hiểu ra sao:
-Giao nhầm rồi ư?
-Tớ đi xem một chút.
Lý Ngang đi tới cửa, mở cửa chống trộm ra, thấy ngoài cửa có một tiểu ca giao đồ ăn hình thể khổng lồ.
Chiều cao của anh ta ít nhất một mét chín, thân thể to béo, đội mũ bảo hiểm xe máy màu vàng, mặc đồng phục đen vàng của người giao hàng, cực kỳ dày, đeo khẩu trang trắng trên miệng.
-2084? Lẩu Ma lạt hương?
Tiểu ca giao hàng bình thản hỏi.
-Hả…
Lý Ngang nhìn một chút ghi chú trên bao bì đóng gói:
-Hình như là số đối diện a.
-Ồ…
Tiểu ca nhìn thoáng qua tờ đơn ghi chú trên món ăn:
-Xin lỗi nha, nhìn lầm rồi.
-Không sao.
Lý Ngang đóng cửa lại, thở dài với Vương Tùng San:
-Làm tớ còn tưởng lương tâm của cậu bạo phát, muốn cho tớ một bất ngờ.
-Tiểu tử đầu úng nước cậu mơ nhiều quá rồi.
Vương Tùng San bĩu môi:
-Trong tủ lạnh ngược lại có kem ly, cậu ăn không?
Ăn, nhất định phải ăn. Sau khi Lý Ngang và Vương Tùng San cùng nhau gặm xong kem đậu xanh, lại không nhịn được hấp dẫn, tiếp nhận lời thịnh tình của Vương Tùng San, khóa cửa chống trộm, kéo rèm cửa, nằm trên giường.
Lấy điện thoại ra cùng nhau chơi xếp hình nông dược.
Không có gì ngạc nhiên khi mười trận thua liên tiếp mười trận.
-Quá hố, quá hố.
Mặt Vương Tùng San từ phía sau điện thoại di động thò ra, oán hận nhìn chằm chằm Lý Ngang,
-Tiểu tử cậu có được hay không?
-Nữ nhân cậu nói cái gì cũng được, chính là không thể nói nam nhân không được.
Lý Ngang mặt dày nói:
-Tớ ngay cả đi rửa chân đến rửa cái đó cũng chỉ làm trong một lần, cậu nói tớ có được hay không.
Đang lúc hai người chuẩn bị cãi nhau, cửa chống trộm của nhà Vương Tùng San truyền đến âm thanh chìa khóa cắm vào lỗ khóa, đồng thời một giọng nữ vang lên ngoài cửa,
-San San, đi ra giúp mẹ lấy thức ăn. Hôm nay bạn của cha con hủy hẹn, hai ta đi đến chợ thực phẩm một vòng, mua về cua mà con thích ăn nhất nha.
Vương Tùng San hít một hơi khí lạnh, nhìn về phía Lý Ngang:
-Ba mẹ tớ trở về.
Là thanh mai trúc mã từ bé, Lý Ngang biết được mẹ Vương Tùng San làm việc trong ngành giáo dục, cha là cảnh sát hình sự Ân Thành, gia giáo nhà cô rất nghiêm khắc, trong mắt cha mẹ cô, Vương Tùng San vẫn là một cô gái ngoan ngoãn, căn bản không giống như là sẽ lén mang nam sinh về nhà.
-A, vậy chúng ta chỉ có thể thẳng thắn.
Lý Ngang nhẹ gật đầu:
-Chuyện của đứa bé tớ sẽ phụ trách.
-Phụ trách cái đầu cậu.
Vương Tùng San liếc mắt nhìn:
-Bên ngoài ban công có đường ống nước, cậu trèo xuống đường ống nước đi.
-... Nhà cậu dường như nằm trên tầng 20 đi.
Lý Ngang trợn mắt nói.
-Ha, dĩ nhiên tớ nhớ.
Vương Tùng San bĩu môi, đau khổ gãi gãi đầu:
-Cậu trốn trong phòng trước, đợi lát nữa sẽ nói là đến đưa tập vở cho tớ, hiểu không?
Lý Ngang bày ra vẻ mặt ok.
Đợi đến khi Vương Tùng San mở cửa cùng cha mẹ giải thích, Lý Ngang đã chải xong kiểu tóc, bày ra nụ cười chuyên nghiệp, hai tay ôm một quyển ghi chú, làm ra tư thế của học sinh ba tốt, đi ra khỏi thư phòng:
-Chào chú dì, con là bạn học của Tùng San, hôm nay là tới....
Đang nói thì tạm ngừng.
Cha của Vương Tùng San, Lý Ngang đã gặp qua, ở dưới lầu bảy của tòa nhà trong tiểu khu Vạn Hoàng.
Chính là cảnh sát hình sự phụ trách vụ án cái chết của lão bà Trương Thúy Liên.
Làm cảnh sát hơn hai mươi năm - Vương Phong Niên, cảnh sát Vương, trừng mắt nói:
-Là cậu?
-Là cháu.
Lý Ngang không khỏi cảm khái thế giới thật nhỏ:
-Cháu chính là người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, bông hoa mềm mại của tương lai tổ quốc, khăn quàng đỏ làm việc tốt không lưu danh.
-Đậu phộng, ai hỏi cậu cái này?