CHƯƠNG 83: YÊU
Trâu Chính Tắc trầm giọng nói:
-Bởi vì kể từ khi trò chơi chết chóc quy mô lớn lần thứ ba kết thúc, toàn bộ Âm phủ đã biến mất hơn 500 năm rồi.
-Kể từ đó, sáu kiếp luân hồi hoàn toàn ngưng trệ, sau khi người phàm chết, linh hồn của họ không thể đầu thai, chỉ có thể bay về phương bắc xa xôi, bị nghiền nát thành mảnh linh hồn thuần khiết, sau đó bị quấy đều, tạo thành một linh hồn hoàn toàn mới.
Nói đến đây, khuôn mặt Trâu Chính Tắc lộ ra vẻ sợ hãi, cơ thể bỗng run lên:
-Trong lúc sáu kiếp luân hồi, cho dù linh hồn đã trả qua bao nhiêu lần đầu thai chuyển thế, uống vào bao nhiêu bát canh Mạnh bà, đi qua con đường Hoàng Tuyền bao nhiêu lần, qua cả biển hoa bỉ ngạn.
-Chết đi, tái sinh, sống lại.
-Ký ức thay đổi nhưng bản chất linh hồn thì không, cậu vẫn sẽ là cậu.
Thời khắc sinh tử là một nỗi sợ hãi rất lớn, tất cả các nền văn minh nhân loại trên thế giới đều có sự kinh sợ và sùng bái nhất định về thế giới sau cái chết trong suốt quá trình phát triển lịch sử của họ.
Từ xưa đến nay đều vậy.
Từ những bộ lạc ăn thịt người man rợ ở Papua New Guinea Thái Bình Dương, cho đến đô thị hiện đại New York, Hoa Kỳ.
Từ trận pháo ở Trung Đông đến Thành quốc trang nghiêm và thiêng liêng - Vatican.
Tất cả con người ở các độ tuổi khác nhau, ngôn ngữ khác nhau, văn hóa khác nhau, chủng tộc khác nhau và thậm chí là cả trình độ học vấn khác nhau cũng đều vô cùng tin tưởng và mong đợi sự tồn tại của linh hồn con người, chính là để giảm bớt nỗi sợ hãi về cái chết.
Trò chơi chết chóc mở ra lần đầu tiên thực sự đã chứng minh được sự tồn tại của linh hồn, người biết chuyện chưa kịp hoan hô, hiện thực nặng nề đã lại khiến cho kẻ khác khó thở.
Con người có linh hồn, nhưng linh hồn sau khi chết lại tan thành vụn, không có địa ngục cũng không có thiên đường, cái gọi là thanh thản sau khi chết đúng là nhảm nhí. Chết là chết, không còn tồn tại nữa.
Lý Ngang im lặng không nói gì, mặc dù từ biểu hiện bên ngoài, việc linh hồn bị nghiền nát thành từng mảnh và linh hồn tái sinh đều không khiến cho hoạt động chung của thế giới sống thay đổi nhiều, nhưng đối với cá nhân con người, nó lại là sự khác biệt rất lớn.
Trong mắt một số người đang đấu tranh cho sự toàn vẹn của linh hồn mình, thế giới sau khi chết quả là vô cùng tuyệt vọng.
-Sau khi chết, linh hồn sẽ nát thành mảnh vụn, hồn bay phách lạc, trên thế giới sẽ không tồn tại cậu nữa.
Trâu Chính Tắc hạ giọng nói:
-Cách duy nhất để bảo toàn linh hồn sau khi chết, chính là trở thành một cô hồn. Mà muốn trở thành cô hồn thì có hai cách, một là ôm nỗi phẫn uất cực lớn rồi chết đi, hai là biết được cách vận hành của thế giới bên kia.
-?
Lý Ngang sững người một lúc, cách thứ nhất thì dễ lý giải, cách thứ hai thì giải thích như thế nào?
-Ngôn ngữ, giống như bùa chú, chú văn, nghi thức, trời sinh với những thuộc tính phi thường.
Trâu Chính Tắc giải thích:
-Chỉ cần biết được câu chuyện ‘Lục đạo luân hồi được thay thế bằng máy cắt thịt’, bản chất linh hồn của cậu sẽ phát sinh một loại biến hóa sâu sắc. Hành động truyền bá sự thật về thế giới sau khi chết giống như ô nhiễm memetic, có thể biến một người sau khi chết thành một hồn ma dã quỷ.
Việc hậu sự!
Lý Ngang chợt nhớ ra tên nhiệm vụ đầu tiên mà hắn đã thực hiện, hóa ra bắt đầu từ đó, hắn đã biết sự thật về thế giới sau cái chết được tạo bới sự ô nhiễm memetic ...
Nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt của Lý Ngang, Trâu Chính Tắc bật cười:
-Năm trăm năm trước, lục đạo luân hồi và toàn bộ Âm phủ đã biến mất, hội dị học như phát điên lên thu thập dữ liệu để nghiên cứu thực nghiệm, và cuối cùng đã tìm ra quy luật này.
-Quy luật này không phải là món quà của số phận, mà là chiếc hộp của Pandora. Bởi vì một khi tin tức của thế giới sau khi chết được truyền đi rộng rãi, một truyền mười, mười truyền một trăm, tất cả người sống trên thế giới sau khi chết đều trở thành cô hồn dã quỷ, không vào luân hồi.
-Đến lúc đó, ma sẽ ở khắp mọi nơi trên thế gian, và sẽ không có vòng luân hồi tuần hoàn, những đứa trẻ sơ sinh sẽ trở thành một xác sống không có hồn phách bên trong!
-Đây là thảm họa tuyệt chủng của sự sống!
-Các tu sĩ của hội dị học đã đạt được thỏa hiệp sau những cuộc thảo luận căng thẳng, đó là tiêu diệt hầu hết các linh thể hiện có, và chặn mọi tin tức về thế giới sau khi chết biến khỏi thế giới, để mọi người vẫn tin rằng họ vẫn có thể vào vòng luân hồi sau khi chết, và ngăn cản con người trở thành những cô hồn dã quỷ.
-Vì thế, hội dị học đã trở thành những người gác đêm, họ thề sống chết bảo vệ bí mật này, không cưới vợ, không phong đất, không sinh con, không đội mão, không tranh giành vinh sủng, tận trung với chức trách, sống chết tự nhiên, và canh gác từ bây giờ cho đến khi họ chết mới thôi!
-Vì lý do này, hội dị học đã không ngần ngại gây chiến với Phong Đô, tiêu diệt hầu hết các linh hồn tà ác trên thế giới với cái giá cực kỳ thê thảm, và cuối cùng dẫn đến sự suy tàn chung của hội dị học. May mắn thay, trò chơi chết chóc dần dần dừng lại, số lượng linh hồn cũng dần giảm bớt, bí mật về cái chết được hội dị năng bảo vệ thành công, và thảm họa diệt vong vẫn chưa ập đến.
Lịch sử bi tráng của hội dị năng Trung Hoa quả thực rất ly kỳ, nhưng biểu cảm của Trâu Chính Tắc dần bị bóp méo:
-Tôi yêu Phương Ny, yêu hơn cả bản thân mình, hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này.
-Sau khi biết được những bí mật khi chết, tôi không thể chấp nhận rằng linh hồn cô ấy sẽ phách tán và trở thành nhiên liệu tiếp tục cho sự luân hồi.
-Lúc đầu, tôi dự định sẽ kể cho cô ấy những bí mật về thế giới của cái chết, làm ô nhiễm cho cô ấy bằng các phương pháp memetic, và biến cô ấy thành một hồn ma sau khi chết.
-Nhưng điều này vẫn chưa đủ, những cô hồn dã quỷ có lẽ có thể tồn tại hơn trăm năm, nhưng cuối cùng chúng sẽ tiêu tan một cách tự nhiên.
-Vì vậy, anh đã giết cô ấy?
Lý Ngang hỏi.
-Đúng vậy.