CHƯƠNG 101: THI PHỦ BẮT ĐẦU, ĐỀ THI AN QUỐC (2)
Sau khi đã bái thánh nhân xong, lại đi qua nội đường, bên trái là sân thi Giáp Ất, bên phải là sân thi Bính Đinh.
“Sư đệ, ngươi đi bên trái, ta và Vương Nho huynh đi bên phải, thi cho tốt nhé, đợi sau khi kết thúc, chúng ta gặp nhau ở khách điếm.”
“À, đúng rồi, đây là giấy mực bút nghiên cho ngươi, cầm đi.”
Trần Tinh Hà mở miệng, chỉ về phía cổng vào bên trái, đồng thời lấy ra một cái bao nhỏ từ trong tay áo, đây là giấy mực bút nghiên chuẩn bị cho Hứa Thanh Tiêu.
“Đa tạ sư huynh.”
Thấy đối phương đưa bút mực tới, Hứa Thanh Tiêu nhận lấy. Trước khi đến đây, Trần Tinh Hà đã chuẩn bị sẵn cho Hứa Thanh Tiêu, hắn sợ Hứa Thanh Tiêu sẽ làm mất cho nên vẫn luôn giữ bên người.
Ba người hành lễ với nhau rồi sau đó tự ai nấy rời đi.
Sau khi chào tạm biệt xong, Hứa Thanh Tiêu liền đi về phía trường thi Giáp.
Không bao lâu, toàn cảnh trường thi đã hiện ra ngay trước mắt Hứa Thanh Tiêu.
Chia làm hai hàng, không gian tương đối nhỏ, phía trước không có vật gì che chắn, chỉ có một tủ sách, mỗi trường thi đều có hai giám khảo đi đi lại lại kiểm tra.
Sau khi giao thẻ số ra thì liền có người chỉ cho Hứa Thanh Tiêu vị trí của mình.
Khá gần phía trước, là vị trí thứ bảy.
Vào trường thi, động tác của Hứa Thanh Tiêu cũng nhẹ nhàng khẽ khàng hơn một chút. Một trong những quy tắc nghiêm khắc nhất của trường thi chính là không được ồn ào.
Đợi sau khi đi vào trong phòng của mình thì Hứa Thanh Tiêu mới hiểu được khoa khảo nghiêm khắc đến thế nào.
Không gian trong phòng khá nhỏ, tương đối âm u, hai bên trái phải đều có một cái thùng, một cái là để đi đại tiểu tiện còn một cái thì đựng đầy nước sạch.
Thi phủ chỉ có một bài, thời gian là ba canh giờ.
Sau khi ngồi xuống.
Hứa Thanh Tiêu liền tĩnh tâm chờ đợi.
Gần nữa canh giờ trôi qua.
Có không ít người lục tục loe ngoe đi đến nơi này.
Nhìn lướt qua sắc trời, đã đến giờ Mão ba khắc.
Giờ Thìn mới chính thức bắt đầu thi.
Nay vào lúc này, một lão giả đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu, đây chính là thầy giám khảo.
Ông ta khoảng hơn sáu mươi tuổi, mái tóc trắng xóa, trên mặt mang theo ý cười nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Hứa đại tài?”
“Bái kiến tiên sinh.”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy làm lễ.
Đối phương dứt khoát nói: “Không cần như thế, thi tốt vào nhé, tranh chút hào quang cho phủ Nam Dự ta.”
Lão giả cười nói.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng cười nhẹ gật đầu.
Đợi sau khi lão giả đi rồi, Hứa Thanh Tiêu cũng không nhàn rỗi, hắn bày giấy mực bút nghiên trong cái túi nhỏ ra.
Chờ sau khi đã sắp xếp xong.
Hứa Thanh Tiêu bắt đầu mài mực.
Chẳng qua là khi mài tới mài lui.
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu không khỏi rơi vào bên trên mấy cây bút lông.
Bởi vì chính hắn cũng có một cây bút.
Hơn nữa, còn là văn khí.
Không biết... nếu như dùng văn khí do mình ngưng tụ ra để viết văn thì sẽ có hiệu quả gì nhỉ?
Ngay vào lúc Hứa Thanh Tiêu đang suy nghĩ.
Thì một tiếng chuông lại vang lên.
Giờ Thìn đã đến.
Đám học sinh nhao nhao đứng dậy, mà giám khảo của sân thi cũng đã đứng ở vị trí trung tâm, bắt đầu nói về quy tắc của trường thi.
Đợi sau khi khảo quan đọc xong quy tắc của trường thi thì một âm thanh to vô cùng lại vang lên.
Là giọng của quan chủ khảo Triệu Nguyên.
“Thi phủ bắt đầu.”
“Đề thi.”
“An quốc.”
Âm thanh kia vang lên, truyền khắp toàn bộ phủ viện.
Không ít người lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Sau khi quan chủ khảo nói ra đề thi lần này.
Rất nhiều người đều lộ ra vẻ kích động.
Chuyện đoán đề năm nay các nơi đều làm không tệ, đề mục An quốc này cũng đã bị người ta đoán trúng.
Thật ra chuyện này cũng khá đơn giản, dù sao người ra đề mục cũng là đương kim Hoàng đế, các văn võ đại thần dành phần lớn thời gian ở trong triều cho nên hiểu rất rõ thánh ý.
Có thể đoán được đề cũng không có gì bất ngờ.
Căn cứ vào tình hình trong nước mà đoán đề thì sẽ nghĩ ra được thôi.
Đề thi đã được công bố.
Sau khi đám người ngồi xuống xong thì bắt đầu suy nghĩ làm bài.
Hứa Thanh Tiêu cũng không tiếp tục nghĩ xem có cần dùng bút của mình để thi hay không.
Cái này có thể đợi đến lúc khoa cử rồi thử xem sao.
Sắp xếp xong mấy trang giấy trên bàn đọc sách trước mặt xong, Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại bắt đầu suy tư.
Đề thi là An quốc.
Nằm trong dự liệu.
Đề thi An quốc trước mắt này, có hai loại cách viết.
Bắc phạt Man di.
Kinh tế quốc gia.
Loại thứ nhất đã bị Hứa Thanh Tiêu trực tiếp bỏ qua, về phần loại thứ hai, Hứa Thanh Tiêu vẫn đang thầm suy nghĩ tìm từ.
Thời gian một nén hương nhanh chóng trôi qua.
Về cơ bản, tất cả học sinh đã bắt đầu viết.
Triệu Nguyên quét mắt nhìn sơ qua đám sĩ tử, rất nhanh sau đó, ánh mắt ông tập trung vào Hứa Thanh Tiêu.
Thời gian một nén nhang.
Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa viết được gì. Điều này có hơi kỳ quái.
Thời gian khảo thí chỉ có ba canh giờ.
Nhưng khoảng thời gian thật sự dùng để thi cử kì thật chỉ có hai canh giờ rưỡi. Nửa canh giờ cuối cùng là thời gian dùng để chép lại. Trang văn thứ nhất của các sĩ tử đều viết ở trên giấy tự mang theo.
Chờ sao khi chỉnh sửa kỹ càng lại rồi mới sao chép lên trên quyển sách của trường thi, cuối cùng là nộp lên.
“Làm thơ tuy là tốt, nhưng ta cũng nghe nói Hứa Thanh Tiêu này nhập học vẫn chưa đến một tháng, văn chương chứ đâu phải tuyệt từ.”
Triệu Nguyên mở miệng, cũng không phải là ông xem thường Hứa Thanh Tiêu mà chỉ trần thuật một chuyện có thể xảy ra.
Hai vị giám khảo ngồi kế bên cũng không đáp lời, bọn họ tương đối xem trọng Hứa Thanh Tiêu, chẳng qua quan chủ khảo đã nói như vậy thì cũng chẳng có cách nào phản bác được.
Hoàn toàn chính xác, làm thơ thì tốt thật đấy, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là sẽ viết văn tốt.
Thời gian lại qua thêm một nén nhang.
Hứa Thanh Tiêu vẫn chậm chạp không động bút.
Thậm chí bây giờ Hứa Thanh Tiêu đã nhắm mắt lại, trong đầu hắn bây giờ hiện lên rất nhiều tin tức.
Viết văn chương gì đó, Hứa Thanh Tiêu biết.
Nên viết như thế nào, Hứa Thanh Tiêu cũng biết.
Nhưng dùng cái gì để mở đầu, dùng cái gì để làm phần cuối, cái này thì cần phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Viết văn giảng giải phải viết một mạch mà thành.
Như vậy ở trong đó mới có tinh, khí, thần.
Làm từ làm thơ thì còn có thể từ từ mà làm, điều chỉnh vần điệu và sửa đổi từ ngữ.
Viết như thế nào đây?
Sau khi tự hỏi một lúc lâu, Hứa Thanh Tiêu mở mắt.
Hắn bình ổn lại tâm tình, đưa mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời xanh bên trên.
Chợt.
Một cơn gió thổi tới.
Cuốn bay lọn tóc của Hứa Thanh Tiêu.
Trang giấy bị thổi gợn lên, truyền đến âm thanh rì rào.
Chỉ trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu cười.
Nâng bút.
Chấm mực.
Trên mặt Hứa Thanh Tiêu vẫn mang theo nụ cười lạnh, hắn biết mình nên viết như thế nào rồi.
Tiêu đề ở hàng thứ nhất.
‘Đại Ngụy An quốc sách.’
Hứa Thanh Tiêu rất to gan, hắn lấy tên cho bài văn của mình là Đại Ngụy An quốc sách.