CHƯƠNG 111: YỂM MA (2)
Hoàn toàn có thể trốn về Yêu tộc dễ như trở bàn tay.
Công lao lớn như vậy, chắc chắn sẽ do một mình mình độc hưởng.
Về phần mấy tên yêu ma kia?
Các ngươi chờ chết đi.
Nghĩ tới đây, Yểm ma không khỏi cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Có thể nói đây là một kế hoạch không chút sơ hở.
Nếu muốn bới lông tìm vết thì cũng không phải là không có, điểm yếu duy nhất chính là nếu tinh thần lực của người này cực mạnh, nho đạo thất phẩm thì hắn sẽ không thể tạo ra sóng gió gì.
Nhưng thất phẩm?
Hai mươi tuổi?
Có thể sao?
Không thể nào.
Đương nhiên còn có một cách nữa. Nếu không thất phẩm, vậy có thánh khí thì sao? Cho dù là phôi thai cũng được.
Nhưng mà, có chuyện như vậy sao?
Không thể nào.
Cho nên, người này hẳn là phải chết.
Ta là Yểm ma, trí tuệ nhất thiên hạ.
Nghĩ tới đây, Yểm ma vung tay lên tạo pháp ấn, thi triển Mộng Yểm cổ thuật.
...
Ban đêm.
Bầu trời tối đen như mực.
Trường thi phủ Nam Dự.
Mười ba vị phu tử ngồi ngay ngắn ở bên ngoài trường thi, tóc bọn họ đều bạc phơ, nhưng lúc này thần thái sáng láng, trong mắt có thần.
Bọn họ là những bằng hữu mà ba người Lưu phu tử mời đến từ các phủ các huyện, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy đến đây.
Phủ Nam Dự sinh ra một vị thiên tài tuyệt thế, chuyện này đã truyền khắp nơi, còn về phần truyền đi như thế nào thì lại rất khó hình dung được.
Tam sao thất bản, có người nói Hứa Thanh Tiêu mười lăm tuổi, có người nói Hứa Thanh Tiêu hai mươi tuổi, cũng có người nói Hứa Thanh Tiêu tám tuổi, còn khoa trương hơn là có người còn nói Hứa Thanh Tiêu sáu mươi tuổi, học hành bốn mươi năm gian khổ, bốn mươi năm luyện một kiếm, cuối cùng mới làm được tuyệt thế văn chương.
Phiên bản này được lưu truyền rộng rãi nhất. Dù sao mọi người đều thích kiểu chuyện khổ tận cam lai hơn là nghe câu chuyện thiếu niên đắc chí.
Nhưng mà bất kể thế nào thì Hứa Thanh Tiêu, Hứa đại tài, Hứa vạn cổ, cái tên này đã được truyền đi muôn nơi.
Mười ba vị phu tử trấn thủ trường thi đang lo lắng yêu ma sẽ đánh lén, thậm chí hơn phân nửa quan sai của phủ Nam Dự cũng được triệu tập tới, vây quanh trường thi ba vòng vây, một khi có gì kỳ lạ thì sẽ trực tiếp rút đao.
Có thể thấy được bọn họ coi trọng Hứa Thanh Tiêu như thế nào.
Vậy mà trong phủ Nam Dự lúc này, Hứa Thanh Tiêu còn chưa ngủ nhưng có một số người đã thiếp đi.
Đó là một số thí sinh ban đầu dự định thi xong thì sẽ trở về nghỉ ngơi, nhưng vì để phong tỏa tin tức cho nên cũng chỉ có thể bị giam lỏng, đợi đến lúc hai đại nho mà triều đình phái đến đây họ mới được thả về nhà nghỉ ngơi.
Những người này không phải võ giả, thêm nữa lại thức thâu đêm suốt sáng mấy ngày qua, cho nên lúc này tất nhiên là không chịu nổi, từng người từng người đều ngủ thiếp đi.
Lúc này, có một thư sinh đang nằm ngủ say.
Hắn đang vui vẻ không thôi trong giấc mộng.
Trong mộng, hắn đậu vị trí cao trong kỳ thi phủ, phong quan tấn tước, cùng hảo hữu đi vào hoa lâu thu hút được sự ưu ái của không ít tuyệt sắc giai nhân, mấy chục mỹ nữ vờn xung quanh hắn, người nào người nấy cũng đều quốc sắc thiên hương, nhẹ nhàng nhảy múa khiến hắn tâm hồn phơi phới.
Điều kỳ lạ duy nhất chính là mấy cô gái này sẽ không nói mấy lời như là công tử chàng thật hư, công tử của chàng thật lớn vân vân.
Ngược lại, bọn họ hỏi một vài chuyện xảy ra khi thi phủ.
Thư sinh cũng không phòng bị, một năm một mười nói ra tất cả mọi chuyện. Đợi sau khi nói xong, các cô gái này liền biến thành mấy mụ béo xấu xí, nhào lên trên giường.
Ngay sau đó một bóng người biến mất, đi vào trong mộng của một người khác.
Đây là Yểm ma.
Hắn ta không vội vàng đi tìm Hứa Thanh Tiêu, thứ nhất do không biết Hứa Thanh Tiêu là ai, thứ hai là biết người biết ta trăm chiến trăm thắng.
Cho nên hắn ta mới lẻn vào trong mộng của thư sinh khác, sau khi lấy được một ít tin tức rồi sẽ đi moi tin tức từ người thứ hai.
Đi vào trong mộng của người thứ hai.
Ánh sao đầy trời, trên một ngọn núi đơn côi có một bóng lưng xuất hiện trước mắt.
Là một nam tử.
Bóng lưng rất cô tịch, tràn đầy vẻ tiêu điều, nhìn ngắm sao trên trời, mang vẻ thương cảm không hiểu được.
“Trời không sinh Trần Tinh Hà ta, nho đạo vạn cổ như đêm dài.”
Ba mươi tuổi cát bụi công danh, tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
“Phủ thí trung cử, tuyệt thế văn chương, tiến kinh diện thánh, thành tựu đại nho.”
“Vì sao!”
“Vì sao!”
“Vì sao những thứ này đều không liên quan gì tới Trần Tinh Hà ta.”
“Trần Tinh Hà ta cũng không muốn áp bức ai, nhưng cớ sao lại bị sư đệ chèn ép.”
“Đã sinh Trần sao còn sinh Hứa.”
Tiếng nói u buồn vang lên, tràn đầy bi thương.
Đây là giấc mơ của Trần Tinh Hà. Hôm nay sau khi thi phủ xong, hắn ta cực kì hưng phấn. Văn chương của mình viết được vừa tốt vừa suông, nhưng thật sự không ngờ sư đệ lại viết ra tuyệt thế văn chương.
Một khắc này, không có ai biết, có một con kiến bị giẫm chết.
Hình như không có ai biết được, mộng tưởng của Trần Tinh Hà lại tan vỡ.
Hắn ta không dám buồn, sợ người khác nói mình ích kỷ.
Hắn ta không dám khóc, sợ người khác nói hắn không phải quân tử.
Hắn chỉ có thể cười, chúc phúc sư đệ của mình.
Hắn ta chỉ có thể cười ha ha, ra vẻ mình thật vui sướng.
Nhưng mà đó không phải con người thật của hắn ta.
Chỉ có lúc trong mộng, hắn ta mới thật sự là chính mình.
Bi thương thành một dòng sông, muốn khóc.
Cảm nhận được tâm trạng bi thương của đối phương, Yểm ma run run người, lập tức hóa thành một tuyệt thế mỹ nhân uốn éo thân thể đi về phía Trần Tinh Hà.
“Công tử, đêm dài đằng đẵng, vì sao một thân một mình thương tâm, có muốn nô gia phân ưu giải phiền cho người hay không?”
Tuyệt sắc tới gần.
Trần Tinh Hà quay đầu lại, trong ánh mắt ầng ậng nước mắt.
Sau đó…
Trọn vẹn nửa canh giờ.
Trọn vẹn nửa canh giờ.
Trọn vẹn nửa canh giờ.
Yểm ma nghe Trần Tinh Hà nói về giấc mơ của mình, nói về lý tưởng của mình, nói về sự không cam lòng và khát vọng của mình trọn vẹn nửa canh giờ.
Nửa canh giờ này, tất cả đều là nói nhảm.
Trong nháy mắt, Yểm ma cởi lớp áo sa bên ngoài ra, muốn dựa sát vào Trần Tinh Hà. Từ những lời nói của Trần Tinh Hà, hắn biết được Hứa Thanh Tiêu chính là sư đệ của hắn ta, cho nên muốn hỏi thăm càng nhiều chuyện liên quan đến Hứa Thanh Tiêu hơn.
Nhưng mà Trần Thanh Hà cứ mãi không nói, hắn bực đến nỗi muốn bóp chết Trần Tinh Hà, nhưng mà nếu bóp chết Trần Tinh Hà thì tất nhiên sẽ bị phát hiện, cho nên hắn mới ráng nhịn.
Nếu đổi lại là bình thường thì hắn đã giết chết loại người này từ lâu.
“Công tử, sư đệ đó của ngươi thật sự có tài đến vậy sao? Chỉ mới nhập học chưa tròn tháng mà đã tấn thăng lên bát phẩm sao?”