CHƯƠNG 114: VĂN KHÍ? TRỐN VÀO NGUYÊN THẦN (2)
Yểm ma mở miệng, đúng là sợ chút nữa Hứa Thanh Tiêu sẽ nói chuyện quá đơn giản khiến đám phu tử kia giết không sạch sẽ. Lỡ như để bốn tên kia chạy thoát rồi quay đầu lại tìm mình gây chuyện thì không hay.
Dứt khoát nhổ cỏ tận gốc, giúp bọn họ một phần sức vậy.
“Lôi pháp?”
Hứa Thanh Tiêu cũng không hiểu nhiều về tiên đạo, chẳng qua đây cũng là một tin tức hữu dụng.
“Được rồi, canh giờ cũng sắp đến rồi, ngươi an tâm lên đường đi.”
Cũng gần tới lúc rồi, cái gì nên nói cũng đã nói rồi, Yểm ma cũng không lãng phí thêm thời gian nữa, vung tay lên, thiên địa đại biến, mây đen cuồn cuộn, quỷ khóc sói gào, tất cả cảnh tượng tươi đẹp đều biến mất.
Thay vào đó là hắc ám và quỷ dị.
Yểm ma ra tay, nhưng hắn cũng không dám xuất ra toàn lực bởi vì sợ không cẩn thận sẽ đánh chết Hứa Thanh Tiêu, cho nên hắn vẫn còn để lại hậu chiêu.
Đồng thời hắn cũng hy vọng Hứa Thanh Tiêu đừng chỉ nói nhiều làm ít. Cố kiên trì hết mấy hơi thở, hắn lập tức làm ra vẻ đánh không lại rồi chạy trốn.
Chỉ là…
Ngay vào lúc thiên địa biến hóa.
Hứa Thanh Tiêu lui về phía sau mấy bước, một chùm ánh sáng màu vàng nổ tung, tiếng rồng ngâm phượng hót đinh tai nhức óc. Một chiếc ngọc bút toàn thân màu xanh biếc xuất hiện.
Trên ngòi bút có long phượng trình tường, vờn quanh nhật nguyệt tinh thần, có khắc cỏ cây sông núi, hào quang vạn trượng, nhìn mà chói mắt.
Văn bút vừa ra đã quét sạch hết cả bóng tối, tất cả cảnh tượng quỷ khóc thần sầu cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Mà vào thời khắc này, Yểm ma cũng nhanh như chớp hành động.
“Thánh khí!”
Yểm ma có chết cũng không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại có thánh khí thật, hơn nữa lại còn kinh khủng như vậy. Vẫn còn chưa kích hoạt năng lực của vật kia mà nó đã phá nát huyễn tượng của mình.
Ở trong mộng, văn khí của Hứa Thanh Tiêu tất nhiên là ở trạng thái đại viên mãn. Nếu như ngưng tụ ở bên ngoài thì nó chỉ là trạng thái mới sinh mà thôi.
Chưa kịp đợi Yểm ma lấy lại tinh thần thì một cây thước đã xuất hiện. Thước dài ba thước, mặt chính có mây trắng trên trời, mặt sau có sơn hà đại địa, trên đó còn có khắc chữ sư nghiêm văn chương. Nó lơ lửng sau lưng Hứa Thanh Tiêu, tản ra uy lực vô tận.
“Hai món thánh khí?”
Yểm ma sững sờ đứng ngây ra tại chỗ, toàn thân hắn phát run, sắc mặt trắng bệch.
Một món thánh khí của Hứa Thanh Tiêu cũng đã đủ làm cho hắn rung động, bây giờ đến hai món, có để hắn sống không đây?
Chỉ là, vì lý do an toàn cho nên món thánh khí thứ ba cũng được ngưng tụ ra.
Là một chiếc chuông cổ màu xanh. Bên trên chuông cổ có khắc vương triều hưng suy, có sự khó khăn của dân giân, thai nghén quốc vận.
Keng.
Tiếng chuông kinh khủng vang lên, cơ thể Yểm ma nổ tung, nguyên thần sụp đổ, một hơi rút lui ra ngoài hơn trăm trượng, trực tiếp trọng thương.
“Ba món Thánh khí! Rốt cuộc ngươi là ai?”
Yểm ma hộc máu, bên trong ánh mắt của hắn chứa đầy nỗi sợ hãi, trong lòng cũng đã sớm bị dọa cho sợ bể mật.
Hứa Thanh Tiêu bát phẩm Tu thân, trong mắt hắn không được xem là gì cả. Hắn là Yểm ma, giết người trong mộng, tương đối khắc chế Nho đạo. Trừ phi là đồng phẩm, còn người này thấp hơn hắn một phẩm cấp, phần thắng cực lớn.
Nhưng hắn nào ngờ Hứa Thanh Tiêu lại có ba món thánh khí.
Còn đánh cái quái gì nữa.
Tên này, con mẹ nó đúng thật là quái thai.
Yểm ma muốn chạy nhưng Hứa Thanh Tiêu không ngốc, tay trái hắn cầm bút, tay phải cầm thước, chuông cổ lơ lửng trên đầu, đánh về phía yểm ma.
Keng!
Bịch!
Keng!
Ngoài trăm trượng.
Hứa Thanh Tiêu lắc lắc chuông cổ, đập thước xuống, văn bút đâm kẻ địch.
Nếu nói về cẩn trọng thì Hứa Thanh Tiêu chắc chắn đứng số một. Có thể đánh từ xa hắn tuyệt đối sẽ không cận chiến.
“Độn thần đại pháp.”
Yểm ma cơ bản không chịu nổi sự tấn công như thế này. Hắn đã bị trọng thương, nhưng ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc hắn vẫn lựa chọn trốn vào trong nguyên thần của Hứa Thanh Tiêu.
Trực tiếp thoát đi, ít ra thì vẫn còn chút hy vọng sống. Dù sao thì bên ngoài có nhiều phu tử như vậy, lỡ như bị khóa chặt thân thể vậy thì hắn nhất định sẽ chết không chỗ chôn.
Còn nếu như trốn trong nguyên thần của Hứa Thanh Tiêu, vậy thì chỉ sợ là ngay cả chính bản thân Hứa Thanh Tiêu cũng không đoán được.
Hơn nữa, chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.
Yểm ma hắn đây là thiên hạ đệ nhất trí, chỉ trong chớp mắt đã nghĩ ra hy vọng chạy trốn duy nhất.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu ở trong mộng đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Chạy nhanh quá vậy?”
“Ta cần phải nhanh chóng tỉnh lại, nhanh chóng báo cho các phu tử mới được. Lỡ như để cho mấy tên yêu ma này làm loạn vậy thì phiền lắm.”
Yểm ma đã chạy, Hứa Thanh Tiêu cũng không quan tâm, không dựa vào Thiên Địa Văn Cung thì cũng có thể trấn áp được yêu ma.
Vậy nếu như mình ngưng tụ ra thiên địa văn cung thì tên yểm ma này không phải chết không chỗ chôn hay sao?
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu lập tức tỉnh lại.
Đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu tỉnh lại.
Trong phòng khách đã sớm có đầy người vây quanh.
Tất cả các phu tử sau khi nghe tin Hứa Thanh Tiêu đi ngủ thì đều chạy đến ngay. Bất luận là dùng phương pháp gì đi chăng nữa cũng không thể làm cho Hứa Thanh Tiêu tỉnh lại được.
Đương lúc có người định thấp hương báo cáo cho triều đình thì Hứa Thanh Tiêu tỉnh lại.
“Thanh Tiêu! Thanh Tiêu, ngươi sao rồi?”
“Hứa tiên sinh, ngươi thấy thế nào?”
“Không có chuyện gì chứ? Hứa tiên sinh.”
Đám người kích động hỏi thăm, đợi đến khi ánh mắt Hứa Thanh Tiêu có thần trở lại thì trong tích tắc, tất cả các phu tử đều nhẹ nhàng thở ra.
“Các vị phu tử, có chuyện lớn rồi.”
Hứa Thanh Tiêu vừa tỉnh lại thì đã không chần chờ nữa, đem chuyện của Yểm ma nói cho mọi người nghe.
Việc này có mối liên hệ trọng đại, yêu ma ẩn nấp ở ngoại ô một ngàn bảy trăm dặm. Khoảng cách này không tính là rất xa. Nếu như bọn chúng hạ quyết tâm thì đúng là có thể tạo ra không ít thương vong.”
Cho nên sau khi Hứa Thanh Tiêu nói ra chuyện này, các phu tử đã ngay lập tức ra quyết định.
Lập tức xây dựng đội ngũ đi thẳng về hướng ngoại ô một ngàn bảy trăm dặm.
Mà cùng lúc đó.
Yểm ma cũng đã hoàn toàn thâm nhập vào trong nguyên thần của Hứa Thanh Tiêu.