CHƯƠNG 16: THẨM VẤN, TÁI HIỆN NGUY CƠ (2)
Trong phòng tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Hứa Thanh Tiêu yên lặng ngồi đó.
Hắn biết, phủ Nam Dự nhất định sẽ phải người tới thẩm vấn hắn.
Mà vấn đề muốn thẩm vấn, không ngoài ba cái này.
Thứ nhất, bản thân nhìn thấy đào phạm, vì sao chưa chết?
Thứ hai, hàn độc trong người làm cách nào mà bức nó phân tán ra ngoài được?
Thứ ba, bản thân làm thế nào mà nhập phẩm?
Ba vấn đề này chính là ba vấn đề quan trọng nhất, bất cứ câu hỏi nào trả lời không rõ cũng đều mang tới rắc rối cực kì lớn.
Có điều đã dám ở lại đây rồi, Hứa Thanh Tiêu cũng nắm chắc được phần nào rồi.
Thu lại suy nghĩ.
Trong đầu Hứa Thanh Tiêu bắt đầu nhớ lại cuốn thứ hai của dị thuật.
Thái Âm Ngưng Mạch Thuật.
Dị thuật này là do đào phạm tặng hắn, dựa vào giao dịch Kim Ô Tôi Thể thuật mà có.
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, muốn bắt đầu nghiên cứu.
Phủ Nam Dự phải người tới, theo tính toán chắc phải một khoảng thời gian nữa mới có thể tìm tới mình, bắt được đào phạm trước mới là nhiệm vị hàng đầu.
Vấn đề của bản thân chắc cũng không gấp lắm.
Nhưng không đợi Hứa Thanh Tiêu có thời gian suy nghĩ thêm, một tràng tiếng bước chân ầm ầm vang lên.
“Nhanh vậy à?”
Hứa Thanh Tiêu nhăn mày, hắn không ngờ huyện nha phái người tới nhanh như vậy?
Quả nhiên, theo tiếng bước chân dồn dập vọng tới gần.
Cửa phòng lại được mở ra lần nữa.
Chẳng qua điều khiến Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên chính là người tới không phải quan viên của huyện nha, mà là một đám quan viên mặc áo xanh.
Trước ngực áo quan thêu hai chữ “Nam Dự”.
Đây là quan sai của phủ Nam Dự.
Mỗi người đều rất lạnh lùng, sinh ra một loại cảm giáp áp bức vô hình.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Phụng khẩu dụ của Trình đại nhân, bắt ngươi tới đại lao huyện nha để thẩm vấn.”
Quan sai đứng đầu ra lệnh, mũi hắn khoằm, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, tay phải đặt trên cán đao, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Đối diện với tình huống thế này, Hứa Thanh Tiêu không phản kháng.
Đám người này không có ai dưới thập phẩm, đặc biệt là quan sai dẫn đầu, ít nhất phải là cửu phẩm võ giả.
Nếu bản thân dám ho he, đảm bảo chết ngay tại chỗ.
Không có tranh chấp nào, Hứa Thanh Tiêu đưa tay ra.
Lúc này có hai quan sai bước lên, trực tiếp lấy ra hình cụ.
Gông xiềng và xiềng chân nặng 10 cân.
Xiềng chân có một cục sắt nặng ít nhất 10 cân.
Nếu như chưa nhập phẩm, loại hình cụ này nếu như đeo vào người, đừng nói tới việc đi đường, ngồi thôi cũng mệt nữa.
“Dám hỏi đại nhân, ta phạm phải tội gì mà phải dùng tới hình cụ?” Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Dù sao đã diễn kịch phải diễn cho trót, đều đưa hình cụ lên rồi nếu còn yên lặng không nói, chẳng khác nào chưa đánh đã khai?
Sau đó người kia không trả lời, chỉ đưa Hứa Thanh Tiêu rời khỏi nơi này.
Từ nhà Hứa Thanh Tiêu, đến huyện nha bình thường chỉ mất một khắc là tới, nhưng mang trên mình gông xiềng, tổng cộng mất tròn ba khắc Hứa Thanh Tiêu mới tới được huyện nha.
Vào giờ khắc này đây.
Đèn được huyện nha sáng quắc như ban ngày, nhìn xuyên qua đại môn có thể lờ mờ thấy được bóng dáng của không ít quan sai trong đó.
Có điều Hứa Thanh Tiêu không phải tới huyện nha, mà bị áp giải thẳng tới đại lao.
Chỗ này rất lớn.
Thẩm vấn ở trong huyện nha chỉ dành cho những vụ án không có chứng cứ chính xác.
Mà thẩm vấn ở đại lao, hoặc là đã có đầy đủ chứng cứ, hoặc là chuẩn bị dùng hình bức cung, nếu không cũng không cần tới đại lao làm gì.
Trên đường đi Hứa Thanh Tiêu đều thể hiện rất đỗi hoang mang, nhưng trong thâm tâm lại cực kì bình tĩnh.
Hắn biết người phủ Nam Dự phải tới nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Chỉ là không ngờ lại xem trọng bản thân hắn như vậy.
Còn chưa bắt đào phạm, đã tới thẩm vấn mình trước rồi, xem ra bản thân đã coi thường phủ Nam Dự, cũng xem nhẹ tầm quan trọng của dị thuật đối với triều đình rồi.
Huyện nha đại lao.
Cổng vào không phải rất lớn, ngược lại còn tạo cho người ta có cảm giác chút nhỏ bé thô sơ, nói cho cùng một nơi như huyện Bình An cũng chẳng có bao nhiêu ngân lượng để đầu tư cho đại lao.
Bên trong đại lao cũng nồng nàn mùi vị kì lạ, cổ quái, rất khó có thể miêu tả được. Bẩn thỉu, lộn xộn là điều dĩ nhiên, còn có không ít mùi thum thủm của chất thải hằng ngày của con người.
Chẳng qua đại lao của huyện Bình An cũng chỉ giam giữ mấy tên trộm cắp vặt, không có mấy tên trọng phạm.
Lúc này phạm nhân hai bên trong đại lao hết sức ngạc nhiên, dồn hết ánh mắt qua bên này.
Cả một đại lao u tối, chỉ có vài ngọn đuốc trơ trọi chiếu sáng.
Hứa Thanh Tiêu đi theo quan sai phía trước đi thẳng một đường vào bên trong, rất nhanh thôi đã tới nơi để thẩm vấn.
Một băng ghế, còn có một cái bàn, cộng thêm hình cụ cũ kỹ, ngoài ra không còn gì khác.
“Trình đại nhân, phạm nhân tới rồi.”
Quan sai mũi khoắm bỗng nhiên lên tiếng, hắn chắp tay khom eo, cúi đầu về nơi không một bóng người, cung kính hết lời.
Một lúc sau.
Một giọng nói từ trong bóng đêm vang lên.
“Ra ngoài đợi hầu.”
Giọng nói rõ ràng mang theo chút cảm giác lười nhác, nhưng lại toả ra uy hiếp, khiến cho người nghe tim đập chân run.
Không nói thêm bất cứ lời dư thừa nào, đám quan sai áp giải Hứa Thanh Tiêu dần dần lùi hết ra ngoài.
Cả phòng thẩm vấn chỉ còn lại Hứa Thanh Tiêu cùng Trình đại nhân vẫn chưa lộ diện.
“Trình đại nhân, tại hạ thực sự không biết đã phạm phải tội gì, trong này chắc chắn có hiểu nhầm gì rồi.”