CHƯƠNG 24: THIÊN ĐỊA VĂN CUNG, BẢY TƯỢNG ĐIÊU KHẮC (2)
Có thể hiểu đây là thứ gọi là khí công.
Nhưng người ở thế giới này lại thích gọi nó là “nội khí” hơn.
Người có nội khí và người không có nội khí khác biệt rất lớn, một tên Cửu phẩm võ giả, về mặt lý thuyết có thể đánh bại được mười tên Thập phẩm võ giả.
Bổ đầu của huyện Bình An cũng chỉ đạt tới Thập phẩm là cao nhất, ví dụ như Trần bộ khoái hình như cũng mới là Thập phẩm hậu kì.
Tư chất của bọn họ cũng không tệ, Bình An thỉnh thoảng cũng dùng một ít dược thiệt để điều dưỡng cơ thể.
Nhưng bọn họ người trẻ tuổi nhất cũng đã bốn mươi mấy rồi, muốn đột phá lên Cửu phẩm, ước chừng ít nhất cũng phải mất thêm mười năm nữa.
Hắn vừa mới nhập phẩm.
Muốn đột phá lên Cửu phẩm, phải mất thêm hai ba chục năm nữa cũng chẳng có gì lạ, đương nhiên đây là trong tình huống không tu luyện dị thuật.
“Đây là ép người lên Lương Sơn (đi ăn cướp) còn gì?”
Nói thật lòng, lúc này Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn hiểu vì sao triều đình phải nghiêm cấm dị thuật rồi.
Dựa vào dị thuật nhập phẩm, lại bắt ngươi trong vòng ba tháng bắt buộc phải đột phá lên Cửu phẩm.
Nói thật luôn, cho hắn ba năm Hứa Thanh Tiêu còn cảm thấy sao mà vội vàng, huống gì là ba tháng?
“Ba tháng chắc chắn không đủ.”
“Chỉ có thể tiếp tục tu luyện dị thuật.”
“Nhưng nếu tiếp tục tu luyện dị thuật, Văn cung liệu có thể tiếp tục khống chế được không?”
Hứa Thanh Tiêu lập tức hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân. Rất ư bế tắc.
Điểm tốt duy nhất bây giờ là trước đây chỉ có vỏn vẹn mười hai canh giờ, bây giờ hắn có ba tháng, so sánh đối chiếu chút thì bây giờ cũng xem như có chút dư dả.
Nhưng so với thực tế, chuyện này có chút khó khăn.
“Nhất định phải nghĩ cách, không thể để dị thuật dắt mũi đi được, nếu có thể dựa vào bản thân tốt nhất cứ dựa vào bản thân đã, nếu không được nữa thì mới dùng tới dị thuật lần nữa.”
Hứa Thanh Tiêu thầm nhủ trong lòng.
Trong tay hắn còn giữ một cuốn dị thuật khác.
Thái Dương ngưng mạch quyết.
Cuốn dị thuật này vừa hay ghi chép lại thuật liên quan tới khí mạch, chỉ có điều Hứa Thanh Tiêu không dám thử tu luyện, không nói tới việc Văn cung có thể tiếp tục kiểm soát nữa hay không, cho dù có thể tiếp tục khống chế, vượt qua rồi vẫn sẽ tiếp tục sinh ra một yêu ma với sát niệm khác.
Vậy thì chết hơi bị phê đây.
Một con yêu ma đã có chút đuối rồi, hai con chắc chắn là đi đầu xuống đất luôn.
Thu lại thần trí.
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nghiên cứu về tòa Văn cung này.
Bên ngoài trông tòa Văn cung này nguy nga tráng lệ, ấy vậy mà bên trong lại có chút đơn sơ.
Bảy bức tượng điêu khắc.
Yêu ma đồ lục.
Trừ hai thứ này ra, gần như không còn thứ gì khác nữa rồi.
Thực ra mà nói, vẫn còn một cái hồ nữa.
Hồ cũng không được xem như rất lớn, sâu khoảng ba thước, rộng ba thước, xây dựng theo hình vuông.
Nằm ở bên trái đại điện, bên trong trống không.
Cũng không biết xây lên để làm gì.
Nhưng có thể xuất hiện trong tòa Văn cung này, chắc chắn là thứ có hữu dụng, hoặc cũng có thể là cơ quan nào đó, nhưng Hứa Thanh Tiêu không đoán ra tác dụng của nó.
Cũng có thể có tác dụng chứa đầy đồ vật cũng nên.
Chỉ là trong cung điện không có thứ gì như nước sạch cả.
Chắc không phải phun nước từ trong không khí đấy chứ?
Lại cẩn thận quan sát lại lần nữa, vẫn không thu được thứ gì.
Lúc này Hứa Thanh Tiêu mới rời khỏi Văn cung, nhưng trước khi rời đi, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc khắc sâu hình dáng của bảy bức tượng điêu khắc kia vào trong đầu.
Nếu như có cơ hội, hắn tính sẽ đi điều tra chút, biết đâu có thể điều tra rõ ràng lại có thể giúp đỡ được gì đó.
Sau khi rời khỏi cung điện.
Không bao lâu sau, Hứa Thanh Tiêu tỉnh dậy.
Trong phòng một mảnh tối đen.
Đèn dầu không biết đã tắt từ khi nào rồi.
Vô thức nhìn về hướng cửa sổ, vẫn đang đêm hôm khuya khoắt.
Quét mắt nhìn ánh trăng, ầy…Không tính nổi bây giờ là giờ nào rồi.
Nhưng nhìn sắc trời này, chắc chưa qua bao lâu.
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu nằm trên giường nghỉ ngơi, cả ngày nay có quá nhiều chuyện chuyển biến, tinh thần vẫn luôn rất căng thẳng, phải nghỉ ngơi cho tốt.
Thế là Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại.
Rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Chợp mắt một lúc đã qua hai canh giờ.
Sau hai canh giờ.
Theo những tia nắng nhẹ nhàng hắt sáng, Hứa Thanh Tiêu dần dần mở mắt ra.
Nhìn ra hướng cửa sổ, trời quang mây tạnh.
Ngủ hai canh giờ thế là đủ rồi.
Đối với một võ giả nhập phẩm mà nói, mỗi ngày chỉ cần ngủ một đến hai canh giờ là đã đủ giữ cho tinh thần tỉnh táo rồi.
Đạt tới Cửu phẩm, có thể không cần tới ngủ nữa.
Đây chính là lợi ích của việc luyện võ.
Tắm rửa một lượt xong xuôi.
Hứa Thanh Tiêu đi ra khỏi phòng, đắm mình trong ánh sáng mặt trời, tập luyện quyền cước một trận, khởi động gân cốt.
Sau đó rời khỏi nhà.
Hắn đi tìm Triệu đại phu một chuyến.