CHƯƠNG 58: SƯ ĐỆ, SAO ĐỆ KHÔNG HỎI, TRÌNH LẬP ĐÔNG CÓ SỢ TA KHÔNG? (2)
Tiếng nói vừa dứt.
Hứa Thanh Tiêu lập tức mở miệng.
“Đại nhân, có khả năng thuộc hạ không thể nào quay về phục chức được. Chu phu tử đã nhận ta làm đồ đệ, bây giờ ta chỉ một lòng muốn đọc sách, nếu không có gì xảy ra thì tháng sau ta sẽ đến phủ Nam Dự để tham gia kỳ thi phủ. Mong đại nhân thứ tội.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra chuyện mình đi học.
Giờ khắc này, nội đường yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhất là mấy bộ khoái sai dịch kia, từng người đều lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Đọc sách sao?
Ngươi á?
Tất cả những người trong nội đường đều ngơ ngẩn.
Ai cũng không ngờ được, người như Hứa Thanh Tiêu lại nói muốn tham gia kỳ thi phủ?
Đây chẳng phải là chuyện lạ trong thiên hạ à?
“Thanh Tiêu, ngươi đùa đó hả?”
Người đầu tiên mở miệng chính là Trần bộ đầu. Hắn quen biết Hứa Thanh Tiêu đã bốn năm năm, tuy luôn nói Hứa Thanh Tiêu sở hữu vóc dáng thanh tú anh tuấn, nhưng vấn đề là Hứa Thanh Tiêu là người thế nào hắn đều biết rõ.
Bảo tên này đi luyện võ nghệ thì còn được, nhưng bảo hắn đi đọc sách sao? Đùa nhau đấy à?
Hơn nữa còn thẳng thừng đi tham gia kỳ thi phủ?
Nghĩ mọi người là kẻ ngốc hết sao?
Lý huyện lệnh cũng không hiểu gì hết.
Thi phủ.
Đây là khái niệm gì hả?
Bình thường, người đọc sách nếu muốn đạt được công danh, nhất định phải tham gia thi Đồng, thi Hội, thi Huyện.
Sau đó mới có thể đi thi Phủ. Qua kỳ thi Phủ thì đi thi Quận, cuối cùng là đến Kinh khoa.
Có câu nói, thi Đồng nổi danh, thi Hội văn tài, thi Huyện tiến cử, thi Phủ dương danh, thi Quận vượt môn, Kinh khoa hoá rồng.
Một tên nha dịch như Hứa Thanh Tiêu, bảo là đi đọc sách cũng không có gì quá, dù là nói tham gia thi Đồng cũng không khiến mọi người sinh ra phản ứng mạnh như thế này.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại nói thẳng là muốn tham gia thi Phủ.
Những người có thể tham gia thi Phủ chẳng phải là những tú tài có hi vọng nổi danh hay sao?
Hứa Thanh Tiêu?
Hắn nói mình sắp tham gia thi Phủ? Như này thì sao có thể không sợ hãi.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu chưa kịp trả lời thì Trần Tinh Hà đã lên tiếng trước.
“Tư chất của Thanh Tiêu sư đệ không tệ, là một khối ngọc thô. Lão sư đã nhiều lần khen ngợi hắn trước mặt ta. Đọc sách cần nhìn vào tính giác ngộ, nếu như có tư chất, chỉ đọc sách một ngày cũng sẽ hơn người khác khổ đọc một năm.”
Giọng nói lạnh lùng của Trần Tinh Hà vang lên, xem như là đã giúp Hứa Thanh Tiêu giải đáp tất cả mọi chuyện, đồng thời cũng chứng minh Hứa Thanh Tiêu nói không hề sai.
Ngay tức khắc, cả đám người không thể nào tin được.
Trần Tinh Hà không cần phải nói dối vì Hứa Thanh Tiêu. Người này có tham gia thi Phủ hay không chỉ cần điều tra một chút là biết ngay.
Lý huyện lệnh không thể không mở miệng ngay lập tức.
“Không ngờ cái huyện nha nho nhỏ này của ta thế mà lại có một người đọc sách. Trần Hiền, ngươi lấy hai mươi lượng bạc từ nha môn đưa cho Thanh Tiêu làm lộ phí đi thi phủ.”
“Thanh Tiêu, ngươi đừng cảm thấy ít. Điều kiện kinh tế của nha chắc ngươi còn rõ hơn với chúng ta. Tiền bạc không đại diện cho tâm ý.”
Lý huyện lệnh rất biết cách làm người. Sau khi chứng thực Hứa Thanh Tiêu thật sự muốn đi thi phủ, ông ta mặc kệ là có qua hay không, nhưng cứ đưa trước hai mươi lượng bạc để tỏ ý ủng hộ người đọc sách.
Hai mươi lượng bạc không hề ít.
Mặc dù trước mắt không có việc gì cần dùng tiền nhưng không có nghĩa là bạc không có giá trị.
“Đạ tạ Huyện lão gia.”
Hứa Thanh Tiêu nói lời cảm ơn.
“Không sao. Thanh Tiêu, ngươi gắng học hành cho giỏi, thi khoa cử cho tốt. Nếu như thật sự trúng bảng vàng thi Phủ thì liền có công danh trên người, có thể ghi tên trong Văn từ ở huyện chúng ta, làm rạng danh tổ tông.”
Lý huyện lệnh cười ha hả nói.
Dạo gần đây không thiếu người học võ, nhưng người đọc sách rất ít, nhất là những người đọc sách ở địa phương. Đương nhiên người đọc sách đang được nhắc đến chính là những người có công danh, còn những người tùy tiện đọc vài đầu sách thì chắc chắn là vô dụng.
Đương nhiên Lý huyện lệnh không mong Hứa Thanh Tiêu có thể trúng tuyển thi Phủ, nên chỉ khách khí nói một hai lời. Nhưng mà chỉ cần bây giờ Hứa Thanh Tiêu kiên trì, nói không chừng một ngày nào đó có thể bay lên cành cao.
“Trình đại nhân, nếu không có việc gì nữa thì tại hạ có thể đi rồi chứ?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn Trình Lập Đông, bình tĩnh nói.
Hắn không muốn đứng ở chỗ này, chỉ lâu thêm một giây thôi cũng đã thấy không thoải mái.
“Ừ.”
Trình Lập Đông lạnh nhạt ừ một tiếng, trên mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp. Nếu như không phải sắc mặt y trắng bệch ra thì thoạt nhìn cũng có vẻ ôn hoà.
Từ biệt đám người này, Hứa Thanh Tiêu và Trần Tinh Hà cáo lui.
Bước ra khỏi nha môn.
Hứa Thanh Tiêu mới mở miệng.
“Tinh Hà sư huynh, ta định quay về nhà một chuyến để thu dọn ít đồ đạc rồi đi thẳng đến nhà lão sư, để khỏi phải đi lại lung tung nhiều lần.”
Hứa Thanh Tiêu định quay về nhà một chuyến. Nói thu dọn hành lý cũng không phải lừa người, nhưng hắn phải xem xét thêm một vài thứ nữa.
“Đi đi, sư huynh đợi ngươi ở nhà lão sư. Nhưng mà phải chú ý an toàn, nếu đến tối ngươi vẫn chưa đến, sư huynh biết phải làm gì.”
Trần Tinh Hà khẽ gật đầu, nhưng mà hắn cũng không nói cho Hứa Thanh Tiêu nghe rõ ngọn nguồn. Nếu như đến đêm Hứa Thanh Tiêu không đến, hắn ta sẽ lại đến nha môn để tìm người.
“Đa tạ sư huynh.”
Hứa Thanh Tiêu hành lễ, sau đó quay người một mình rời đi.
Trên đường về nhà, Hứa Thanh Tiêu cũng không vội vàng mà ngược lại có chút chậm rãi. Lộ trình vốn dĩ chỉ mất một khắc, bây giờ lại tiêu tốn đến một khắc rưỡi.
Sau khi về đến nhà, Hứa Thanh Tiêu đi đến trước cửa phòng.
Hắn cầm ổ khoá, nhìn kỹ lỗ khoá một chút, quả nhiên là xảy ra vấn đề.
Trước khi đi Hứa Thanh Tiêu đã bỏ hai sợi tóc vào đó, nếu như không có ai động vào bên trong ổ khoá thì đương nhiên sợi tóc sẽ không biến mất.
“Quả nhiên là theo dõi mình.”
Hứa Thanh Tiêu tự nhiên mở cửa phòng ra. Chỉ cần biết Trình Lập Đông theo dõi mình là được, những cái khác không cần phải nói thêm gì, để ý hơn một chút là được.
Hắn đi vào trong phòng, nhìn thoáng qua tờ giấy trắng trên bàn sách.
Chữ trên tờ giấy trắng đó đều là chữ giản thể, hơn nữa nội dung bên trên cũng chỉ là viết linh tinh.
Hứa Thanh Tiêu không ngốc đến độ viết hết kế hoạch tương lai lên giấy. Viết mấy thứ chỉ là theo thói quen, nhưng nội dung không nhất định phải có ý nghĩa gì.
Nghĩ đến việc Trình Lập Đông đã từng phái người đến đây, hiện tại Hứa Thanh Tiêu rất mong chờ không biết sau khi nhìn thấy mấy nội dung này thì Trình Lập Đông sẽ có biểu cảm gì.
Chỉ tiếc là Trình Lập Đông không biết chữ giản thể, nếu không thì ba câu hỏi này có lẽ sẽ khiến cho Trình Lập Đông đau đầu một khoảng thời gian rồi.
Chẳng qua là lúc nghĩ đến Trình Lập Đông, còn một chuyện khác khiến Hứa Thanh Tiêu rất tò mò.
Làm sao mà Trình Lập Đông có thể vẫn còn sống chứ?