CHƯƠNG 61: CHU LĂNG BAN CHỮ (2)
Chu Lăng nói ra hai cách giải quyết.
Mà sau khi nói ra hai cách này xong, cho dù là Hứa Thanh Tiêu hay là Trần Tinh Hà thì cũng đều cảm thấy có chút khó khăn.
Vượt qua kỳ thi phủ.
Đây gần như là chuyện không thể nào. Hứa Thanh Tiêu chẳng đọc được bao nhiêu sách, chỉ tham gia thi phủ một lần thì làm sao có thể trúng cử ngay được?
Về phần mời chính nho đến cũng có chút gượng ép. Lục phẩm chính nho là khái niệm nào chứ? Đi đến đâu cũng có người vây quanh, những người đọc sách ở muôn nơi đều muốn được thăm viếng một lần.
Lên thêm một phẩm nữa thì chính là Đại nho, tồn tại nổi danh một nước.
Một người là Lục phẩm chính nho, có khả năng ngay cả Phủ quân cũng không mời được. Tuy Chu Lăng là người đọc sách, có nhân mạch nhất định, nhưng nếu muốn mời một vị chính nho đến giúp đỡ thì cũng hơi gượng ép.
Nhưng cho dù như thế nào thì ít nhất vẫn có cách đối phó, không đến mức là không nghĩ được cách nào.
“Nếu dị thuật này hại người như thế thì vì sao không đốt nó đi?”
“Làm cho lòng người bàng hoàng.”
Trần Tinh Hà lên tiếng, có vẻ hơi tò mò, hắn ta cảm thấy một loại vật hại người như thế này vì sao lại không thiêu hủy được chứ.
“Dị thuật giống như là lũ lụt, muốn lấp thì không bằng khai thông. Dùng cách đốt cháy thì cũng tồn tại rất nhiều phiền phức, chuyện phục khắc sao chép khó có thể giải quyết được. Thiêu huỷ một quyển dị thuật cũng không đại biểu cho việc đây là quyển độc nhất.”
“Vương triều Đại Ngụy muốn thu thập dị thuật nên sẽ để cho những người trong Nho đạo nghiên cứu. Từ đó nghĩ ra biện pháp khắc chế, đồng thời nếu như có người tu luyện dị thuật thì cũng có thể phân biệt được. Thiêu huỷ một cách đơn thuần cũng không thể nào giải quyết được gốc gác của phiền phức.”
Chu Lằng trả lời.
Nói xong câu này, ông ấy nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi nói tiếp.
“Thanh Tiêu, ngươi đừng nói là chịu trách nhiệm hay gì đó. Nếu như ngươi thật sự không tu luyện dị thuật thì cây ngay không sợ chết đứng, cho dù là phải chịu phiền phức thì vi sư sẽ nghĩ hết mọi cách để giúp ngươi vượt qua tình cảnh khó khăn.”
Vẻ mặt Chu Lăng rất chắc chắn.
Ông nói xong, Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, nhưng tâm trạng không hiểu sao cảm thấy hơi bất thường.
Bởi vì hắn đã tu luyện dị thuật.
Nhưng mấy chữ này hắn không nói ra lời được. Không phải là hắn sợ Chu Lăng phát hiện ra mình là người như vậy mà Hứa Thanh Tiêu lo lắng mình sẽ liên lụy đến Chu Lăng và Trần Tinh Hà.
“Đi nào, ăn cơm trước đã. Thanh Tiêu, mấy ngày nay ngươi cố học cho giỏi, đừng có nhiễu loạn tâm thần.”
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu chỉ gật đầu mà không lên tiếng, Chu Lăng mở miệng nói, bảo hai người đừng suy nghĩ gì, ăn cơm trước đã rồi nói sau.
Hứa Thanh Tiêu không nhiều lời, cúi đầu xuống ăn cơm.
Đến giờ Tý.
Màn đêm bủa vây, trăng sáng sao thưa.
Trong thư phòng.
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi hạ bút, trên tờ giấy trắng đã viết đầy mấy trăm chữ. Nét chữ tinh tế, đơn giản mà sạch sẽ.
Nhưng đáy lòng Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa bình ổn lại.
Hắn đã luyện chữ một canh giờ rồi.
Nhưng càng luyện thì chữ càng loạn.
Tâm không tĩnh, chữ không bình.
Thả bút lông trong tay xuống, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài đêm đen qua cánh cửa.
Không hiểu sao tâm trạng lại phức tạp.
Sau buổi cơm tối, tâm trạng của Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn không thể nào yên ổn được.
Nhất là sau khi hắn biết được người tu luyện dị thuật sẽ liên lụy đến Cửu tộc thì nội tâm càng không thể yên.
Hắn đã từng cho rằng, tu hành dị thuật đơn giản chỉ là tự mình nhận xui xẻo, nhưng đến hôm nay mới hiểu được rốt cuộc là triều đình nghiêm khắc đến mức nào với chuyện dị thuật.
Nếu như một ngày kia mình thật sự bị phát hiện chuyện tu luyện dị thuật, vậy chẳng phải sẽ liên lụy đến Chu Lăng, thậm chí là bao gồm Trần Tinh Hà.
Chu Lăng vì học sinh của mình mà tận tâm tận lực, không có gì đáng chê trách. Nhưng nếu như mình hại ông, tội lỗi này nỗi lòng Hứa Thanh Tiêu không vượt qua được.
Ban đêm.
Hứa Thanh Tiêu im lặng một lúc lâu, trong đầu của hắn hiện lên một suy nghĩ khác.
Hắn muốn rời khỏi đây.
Một thân một mình đi về phủ Nam Dự.
Thậm chí hắn còn muốn thoát khỏi phủ Nam Dự, cứ như vậy, cho dù thật sự bị phát hiện thì cũng không liên quan gì đến Chu Lăng.
Không chính thức bái sư thì không tính là sư phụ, nhưng nếu như cầm thư tiến cử của sư phụ tham gia thi phủ thì mối quan hệ này lập tức được xác định.
Ngay lúc Hứa Thanh Tiêu còn đang suy nghĩ, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.
Là Chu Lăng.
Ông ấy cầm theo một ngọn đèn dầu đi đến.
“Tiên sinh.”
Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc. Hắn không ngờ đến giờ này rồi mà Chu Lăng vẫn chưa ngủ.
“Thanh Tiêu.”
“Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Chu Lăng mở miệng, ông ấy nhắc Hứa Thanh Tiêu muốn đi nghỉ ngơi.
“Dạ.”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ là sau khi ngẫm nghĩ thì hắn khẽ thở dài một hơi, đúng lúc chuẩn bị mở miệng thì giọng nói của Chu Lăng vang lên một lần nữa.
“Thanh Tiêu, hôm nay ta gặp ngươi chỉ là muốn tâm sự. Mặc dù vi sư không hiểu nhưng vẫn có thể đoán được một chút.”
“Chẳng qua là, ngươi cứ nghe vi sư nói trước đã.”
“Thanh nhân đã nói: kém mà không dạy thì không phải thầy, giỏi mà không dạy thì tự học cũng nên.”
“Dưới gầm trời này không phân chia tốt xấu, tất cả đều nghe theo bản tâm của mình. Vi sư nhìn ra được ngươi là một khối ngọc thô, cho dù giữa ta và ngươi mới chỉ có duyên gặp nhau mấy chục ngày.”
“Nhưng vi sư sẽ không nhìn lầm ngươi. Tâm địa của ngươi vô cùng tốt, hiểu được đúng sai, phân rõ thiện ác. Cho dù xảy ra chuyện gì thì vi sư cũng đều tin tưởng ngươi, cũng hiểu rõ ngươi có nỗi khổ tâm.”
“Ngươi đừng lo lắng gì hết, cứ học cho giỏi, nhưng nhất định phải nhớ cái thiện của bản tâm.”
“Vi sư đến tìm ngươi, thứ nhất là muốn nhắc ngươi đi nghỉ sớm, thứ hai là muốn ban chữ cho ngươi, ngươi đồng ý không?”
Chu Lăng nói một mạch khiến cho Hứa Thanh Tiêu có chút bất ngờ.
Hiển nhiên, Chu Lăng đã nhận ra điều gì đó.
Đúng vậy, biểu hiện hôm nay của Hứa Thanh Tiêu quả thật là có chút kỳ lạ. Chu Lăng dạy học nhiều năm như vậy đương nhiên cách nhìn mặt nói chuyện rất thuần thục. Ông ấy sống bao nhiêu năm như vậy cũng không phải là đồ đần, vậy nên mơ hồ có thể đoán được một chút.
Nhưng điều khiến cho Hứa Thanh Tiêu sửng sốt nhất là, trong tình huống như vậy, Chu Lăng vẫn muốn thu nhận hắn là đồ đệ, đồng thời còn lấy thánh ngôn dạy bảo hắn.
Điều này khiến cho Hứa Thanh Tiêu thực sự cảm động.
Qua một lúc lâu sau.
Hứa Thanh Tiêu lấy lại tinh thần, hắn nhìn Chu Lăng rồi từ từ quỳ lạy trên mặt đất.
“Học sinh Hứa Thanh Tiêu, xin tiên sinh ban chữ.”