CHƯƠNG 64: TỬ CHIẾN (1)
Trình Lập Đông không thật sự xuất chiêu.
Dưới cơn mưa to tầm tã, mũi kiếm của đoản kiếm trong tay hắn đâm ra khắp nơi, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào Ngô Ngôn cách đó không xa, tiến hành khuyên can.
Chỉ là những lời khuyên can này, trong mắt Ngô Ngôn có chút quen thuộc.
“Trình Lập Đông, chẳng lẽ ngươi thấy ta khờ sao?”
“Tu luyện dị thuật, đã nắm chắc cái chết rồi, ngươi lừa gạt người khác còn nói dễ nghe thế, gạt ta chả có ý nghĩa gì đâu.”
Giọng của Ngô Ngôn càng thêm lạnh băng.
Đại đao trong tay đang khẽ run.
“Được, ta không lấy việc này ra giao dịch với người.”
“Ta và ngươi giao dịch riêng.”
“Nói cho ta biết bảo vật mà Võ Đế để lại ở nơi nào, ta sẽ tha ngươi một con đường sống.”
Trình Lập Đông lên tiếng, nơi này không có những người khác, có một vài lời có thể nói ra.
“Nói cho ngươi, ta có lợi ích gì? Chỉ là tha ta một con đường sống sao?”
Ngô Ngôn hỏi.
“Mỗi người một nửa, bảo vật mà Võ Đế để lại có giá trị liên thành, hai chúng ta phân chia mỗi người một nửa, ít nhất ngươi có thể giải quyết cấp bách trước mắt, ta cũng có thể nhân cơ hội này thăng quan tiến chức.”
“Ngô Ngôn, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều uất ức và không cam lòng, nhưng nếu ngươi chết rồi, hết thảy đều là nói suông, bất kể ngươi hận ai, bất luận ngươi có mục đích gì, còn sống sót thì sẽ có hy vọng.”
Không thể không nói, những lời này của Trình Lập Đông rất có sức thuyết phục.
Ngô Ngôn trầm mặc.
Hắn lẳng lặng đứng ở trong mưa, tựa như đang thật sự cân nhắc.
Nhìn thấy cảnh này, Trình Lập Đông tiếp tục mở miệng.
“Ta có thể lập lời thề võ đạo, thậm chí lập khế ước sinh tử, Trình Lập Đông ta không phải người tốt, nhưng ta có dã tâm, ngươi cũng có mục đích, chúng ta có thể hợp tác.”
“Ta sẽ từng bước một leo lên trên địa vị cao, đến lúc đó bất kể ngươi có tâm nguyện gì, ta đều có thể giúp ngươi.”
Trình Lập Đông tiếp tục nói, lời này rất hiện thực, cũng nói ra ý nghĩa trong nội tâm của y.
Thái độ y thành khẩn, trong ánh mắt là khát vọng.
Người đối diện trầm tư không nói.
“Ngô Ngôn, ngươi và ta liên thủ, nhất định sẽ tạo ra một sự nghiệp lừng lẫy, ta không chịu ở dưới trướng của người khác, nhưng ta nhìn ra, ngươi có tâm sự nhất định phải hoàn thành.”
“Hiện tại ta có thể thả ngươi đi, chỉ cần ngươi nghĩ thông suốt, có thể tới tìm ta, nhưng ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta, huyện Bình An đã sớm bày ra thiên la địa võng, ngươi chạy không thoát đâu.”
“Phủ quân đã phái ra cao thủ lợi hại hơn, nếu bọn họ xuất hiện, sẽ không bắt sống, hợp tác, thật sự là đường lui của ngươi.”
Trình Lập Đông thấy Ngô Ngôn vẫn không nói chuyện, hắn không nhịn được mở miệng thêm lần nữa, mong rằng có thể đả động Ngô Ngôn.
“Được, ta có thể hợp tác với ngươi. Nhưng ta có ba yêu cầu.”
Dưới cơn mưa to, rốt cuộc Ngô Ngôn cũng mở miệng, hắn đồng ý hợp tác, chỉ có điều đưa ra ba yêu cầu.
“Chớ nói ba cái, 30 cái cũng được.”
Thấy Ngô Ngôn mở miệng, Trình Lập Đông rất đỗi vui mừng, trên khuôn mặt trắng bệnh lộ ra vẻ vui mừng.
“Đừng đồng ý quá sớm.”
“Ta muốn sống sót rời khỏi, bất kể như thế nào cũng phải sống sót rời khỏi.”
“Ta muốn thủ cấp của phủ quân phủ Nam Dự.”
“Ta còn cần một viên Linh Lung Thất Khiếu Đan, ngươi có thể tìm được không?”
Ngô Ngôn đưa ra ba yêu cầu.
Nhưng ba yêu cầu này đều rất hà khắc.
“Thả ngươi đi, việc này có thể làm được.”
“Thủ cấp của phủ quân phủ Nam Dự, không phải là không thể, nhưng với tình hình hiện tại, ta không làm được, cần phải nhận được bảo vật mà Võ Đế để lại, chuẩn bị thêm mấy năm, ta có thể giúp ngươi hoàn thành.”
“Còn về Linh Lung Thất Khiếu Đan, ta sẽ giúp ngươi tìm ra trong vòng mười năm, như thế nào?”
Trình Lập Đông đưa ra trả lời.
“Mười năm thời gian quá dài, ba năm, ngươi cần phải tìm ra trong vòng ba năm.”
Ngô Ngôn lắc lắc đầu, giới hạn thời gian xuống ba năm.
“Được.”
Trình Lập Đông đồng ý mà không có chút do dự nào, rồi sau đó mở miệng nói.
“Nói cho ta biết bí mật mà Võ Đế để lại, ta sẽ giúp ngươi tìm ra Linh Lung Thất Khiếu Đan trong vòng ba năm.”
Hắn nhìn về phía đối phương, ánh mắt chém đinh chặt sắt.
“Trực tiếp nói cho ngươi biết, ngươi cho rằng ta bị ngu?”
Ngô Ngôn mỉm cười, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
“Ngươi không nói cho ta biết, làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?”
Trình Lập Đông hỏi ngược lại.
“Ta có thể nói cho ngươi biết một vài thông tin liên quan, nhưng trọng tâm vẫn nằm trong tay ta, chờ khi ta sống sót rời khỏi, ta sẽ liên hệ ngươi, như thế nào?”
Đối phương nói ra một biện pháp.
“Cũng được.”
Trình Lập Đông không hề có bất kì do dự gì, trực tiếp đồng ý luôn.
Hai người đều có điều cố kỵ, giao dịch cẩn thận cũng rất bình thường.
“Bảo vật mà Võ Đế để lại, cần sức mạnh âm dương mới có thể mở ra, bên trong cất giấu Đan Thần Cổ Kinh.”
“Thông tin này đã đủ chưa?”
Ngô Ngôn chậm rãi lên tiếng, nói ra một vài việc mà Trình Lập Đông nôn nóng muốn biết.
“Đan Thần Cổ Kinh?”
Chỉ trong nháy mắt, đồng tử của Trình Lập Đông co rụt lại, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động.
Hắn biết Đan thần cổ kinh là cái gì.
Thần thư đệ nhất đan đạo, nghe đồn trong Đan thần cổ kinh ghi lại phương pháp phá cảnh võ đạo.
Võ đạo thập phẩm, mỗi phẩm một tầng trời.
Muốn đột phá khó như lên trời, tư chất, thiên phú, nghị lực, may mắn, thiếu một thứ cũng không được.
Đặc biệt là càng về sau, phẩm giai của nó sẽ càng khủng bố.
Cả đời kẹt ở một cảnh giới, căn bản không thể xem là chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng nếu có được quyển Đan thần cổ kinh này sẽ có thể đột phá Vô Chỉ Cảnh, chỉ cần tìm được dược liệu mà đan phương yêu cầu sẽ có thể luyện chế ra phá cảnh đan.
Sau khi nuốt vào, trực tiếp đột phá cảnh giới này, căn bản không cần chờ đợi.
Cho nên Trình Lập Đông làm sao mà không kích động?
Làm sao mà không hưng phấn?
Hiện giờ hắn là võ giả bát phẩm Đan điền cảnh, muốn đột phá đến thất phẩm, có khả năng cả đời không có hy vọng, nhưng nếu có Đan thần cổ kinh, bản thân hoàn toàn có thể đột phá đến thất phẩm dễ như trở bàn tay.
Sinh thời thậm chí có khả năng đạt tới nhất phẩm cảnh.
Đường đường phủ quân của phủ Nam Dự, cũng chỉ là võ giả lục phẩm, một khi bản thân có được Đan thần cổ kinh, vượt qua phủ quân là chuyện quá đơn giản.
“Bao nhiêu đó không đủ, bảo vật mà Võ Đế để lại ở nơi nào?”
“Còn nữa, lực âm dương nghĩa là gì?”
Hắn dò hỏi, cảm thấy thông tin này không đủ, bảo đối phương nói thêm một vài thông tin quan trọng.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ nói ra bảo vật của Võ Đế ở nơi nào sao?”
“Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết lực âm dương, cái gọi là lực âm dương, đó là...”
Ngô Ngôn mở miệng, câu đầu tiên hắn nói cũng chả có gì.
Nhưng câu thứ hai, lại lôi kéo sự chú ý của Trình Lập Đông.
Trình Lập Đông biết Ngô Ngôn sẽ không như vậy mà nói ra bảo vật giấu ở nơi nào, nhưng hắn cũng không rõ âm dương chi lực là gì, cho nên có chút phân thần.
Nhưng chỉ trong phút chốc.
Keng.