CHƯƠNG 67: NGUY TO, YÊU MA ĂN THỊT NGƯỜI (2)
Từ xưa đến nay, quyền lực lớn nhất, đơn giản chính là tiền trảm hậu tấu.
Khá lắm.
Nếu sau nếu có cơ hội, nhất định phải làm thân với loại người này, bằng không bị loại người này theo dõi, chết cũng không biết là chết như thế nào.
Hứa Thanh Tiêu âm thầm ghim việc này.
Hắn tu luyện dị thuật, mặc kệ có thể bị điều tra ra hay không, nhưng nếu bị người khác phát hiện manh mối, báo cáo lên, nhóm người này sẽ không giống Trình Lập Đông, cố kỵ cái này cố kỵ cái kia.
Chém cho một đao rồi nói tiếp.
Cũng ngay khi Hứa Thanh Tiêu đang suy tư, lão hán bưng lên mấy chén trà lạnh.
Dương Báo để xuống vài đồng tiền, nhiệt tình mời gọi Hứa Thanh Tiêu uống trà.
Trà lạnh trong veo, hiện ra màu xanh nhàn nhạt, lúc Hứa Thanh Tiêu bưng trà đang chuẩn bị uống, đột nhiên Hạo nhiên chính khí trong cơ thể bị kích động.
Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt có chút mát lạnh, lại nhìn vào trà lạnh trong tay phát hiện sương trằng mờ ảo đang bốc lên.
“Có điều bất thường!”
“Đừng uống.”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp ra tay, cực kỳ nhanh chóng đánh rơi bát trà trong tay Dương Báo cùng Dương Hổ.
Phanh.
Bát trà rơi xuống đất vỡ nát.
Hai người có chút khó hiểu, nhưng bọn hắn không ngu, gần như ngay lập tức nắm lấy chuôi đao, cảnh giác chung quanh.
Trần Tinh Hà Bên trong xe ngựa cũng phát giác ra gì đó, lập tức đi ra.
“Trà có vấn đề.”
Hứa Thanh Tiêu không hề phí lời, nói rõ vấn đề bằng bốn chữ.
Hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ tức khắc sửng sốt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào lão hán, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Đại nhân, đại nhân, oan uổng, oan uổng quá, lão hán nào dám xằng bậy.”
“Đại nhân, trà lạnh này là ta tự mình pha chế, không thể nào có vấn đề.”
Lão hán trực tiếp bị dọa đến đơ người, phịch một tiếng quỳ xuống đất, hoảng sợ không thôi.
“Báo ca, ngươi coi chừng ông ta, Hổ ca, làm phiền ngươi bảo vệ sư huynh ta, ta vào trong xem thử.”
Hứa Thanh Tiêu cau mày, trà này nhất định có vấn đề, Hạo nhiên chính khí trong cơ thể phát giác quỷ dị, cho nên tự động bảo vệ bản thân.
Nếu không thì hắn cũng không phát hiện ra cái gì.
Còn về lão hán này, Hứa Thanh Tiêu không biết ông ta có vấn đề hay không, ít nhất phải đi vào điều tra một phen.
“Thanh Tiêu huynh đệ, ta đi vào cùng với ngươi.”
Dương Hổ mở miệng, hắn nắm chặt trường đao, lo lắng Hứa Thanh Tiêu một mình sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Không cần, đối phương đã dùng độc thì sẽ không mạnh lắm, hơn nữa Hứa mỗ ta tốt xấu gì cũng nhập phẩm rồi, không sợ tà ám.”
Hứa Thanh Tiêu lắc lắc đầu, hiện giờ hắn tốt xấu gì cũng là võ giả thập phẩm, trong cơ thể còn có Hạo nhiên chính khí.
Đối phương dùng độc thì cũng không mạnh mẽ đến đâu, nếu không còn cần dùng độc?
Logic đơn giản, khiến Hứa Thanh Tiêu đưa ra phán đoán chuẩn nhất.
“Được, nếu trong nửa khắc nữa Hứa huynh không đi ra, chúng ta giết người này trước, sau đó sẽ đánh vào trong.”
Dương Báo rút đao, đặt trên cổ lão hán, nghiêm túc nói.
Lời này vừa nói ra, lão hán hôn mê ngay tại chỗ.
Còn Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, không bận tâm gì cả.
“Sư đệ, ta đi vào cùng ngươi.”
Trần Tinh Hà mở miệng, hắn không muốn ở lại đây để người khác bảo vệ.
“Không cần, sư huynh chờ một lát.”
Hứa Thanh Tiêu không đợi Trần Tinh Hà tiếp tục nói thêm gì, trực tiếp đi vào bên trong quán trà.
Trong quán trà.
Hứa Thanh Tiêu bước đi từ tốn, vẻ mặt hắn cảnh giác, vận chuyển Hạo nhiên chi khí.
Vận dụng Hạo nhiên chính khí đối phó tà ám là thỏa đáng nhất, còn dùng đao thương thì phỏng chừng không có tác dụng gì.
Tuy rằng biết đối phương dùng độc, thực lực chẳng mạnh mẽ gì cho cam, nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn rất cảnh giác.
Bên trong quán trà không lớn, cả quán chỉ có hai cái bàn, phần lớn bàn ghế đều được bày ở bên ngoài.
Để một vài công cụ pha chế trà lạnh.
Không có vấn đề lớn gì.
Hứa Thanh Tiêu đi vào bên trong xem thử, xuất hiện mấy cái vại lớn, vận chuyển Hạo nhiên chính khí, chung quanh vại lớn tràn ngập ánh sáng xanh lập lòe.
Đánh giá chung quanh, Hứa Thanh Tiêu dịch chuyển bước chân, đợi khi đi đến trước vại nước, Hứa Thanh Tiêu mở nắp.
Từng vại trà lạnh lắc lư.
Trên tất cả những vại trà lạnh đều có một tầng ánh sáng xanh đang lơ lưng, người thường không thể nào nhìn thấy rõ, chỉ duy nhất Nho giả có Hạo nhiên chính khí là nhìn thấy được.
“Trà lạnh đã bị hạ độc.”
“Những chỗ khác không có tà ám.”
“Chỗ ra tay không phải nơi này.”
“Là ở phía trước.”
Hứa Thanh Tiêu âm thầm suy tư, trong quán trà ngoại trừ trà lạnh trong vại có độc thì không có bất cứ thứ gì khác thường.
Hơn nữa cái này không phải là một loại độc dược nào đó mà hẳn là một loại bí thuật, có liên quan đến tà ám.
Còn về độc tính khi uống phải trà lạnh là cái gì, Hứa Thanh Tiêu không biết.
Nhưng đại khái biết được một vài thông tin.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu đi ra khỏi quán trà, gật đầu với hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ, để cho bọn họ an tâm.
Quả thật sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, hai huynh đệ nhẹ nhàng thở ra, nhưng không cần đợi hai bọn họ hỏi han gì, Hứa Thanh Tiêu đã đi vào trong thùng xe, lấy ra hai túi nước, lại rót trà lạnh vào trong.
Sau khi rót đầy hai túi, Hứa Thanh Tiêu lại đi ra lần nữa.
“Lão ca, đánh thức ông ta dậy.”
Hứa Thanh Tiêu hô một tiếng, Dương Báo gật gật đầu, nhẹ nhàng lay người lão hán.
Người đó nhắm nghiền hai mắt, còn đang trong trạng thái hôn mê.
Có điều Hứa Thanh Tiêu nhìn ra lão hán này đang giả chết.
“Không tỉnh nổi thì cứ giết quách đi, rồi tìm một chỗ chôn, sau đó đến phủ tranh công, hai vị lão ca nhớ chừa ta một phần công lao.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, cười nói.
Lời này vừa nói ra, hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ hơi ngơ ngác, bọn họ nào dám làm chuyện như thế, theo như trước kia thì như vậy đã là tội lớn rồi, huống chi hiện tại.
Chỉ là ngay sau đó, lão hán mở choàng mắt, quỳ trên mặt đất gào khóc.
“Đại nhân, mấy vị đại nhân, ta thật sự bị oan, ta chỉ là một ông lão bán trà lương thiện mà thôi.”
“Việc này chắc chắn có hiểu lầm, nếu là do ta hạ độc, ta sẽ chết không tử tế, ta sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, đại nhân ngài nhất định phải minh giám.”
Lão hán hoảng loạn thật sự, ông làm quái nào biết được bản thân mang lên mấy chén trà lạnh thôi mà đã xảy ra chuyện như thế, sớm biết như vậy thì không thèm bán rồi.
Đều do chính mình đối nhân xử thế tốt quá mà.
“Chưởng quầy, ta biết ông không hạ độc, ông cũng không cái gan này.”
“Ta hỏi ông vài việc, ông nói cho rõ, nói không chừng còn được thưởng chút bạc.”
Hứa Thanh Tiêu đi đến trước lão hán, vỗ vỗ bả vai ông và nói.
“Đại nhân minh giám, đại nhân minh giám.”
Nghe được lời này của Hứa Thanh Tiêu, chủ quán trà càng thêm kích động.
“Được rồi, cứ bình tĩnh nghe ta nói trước đã.”
Biểu cảm của Hứa Thanh Tiêu trở nên nghiêm túc.
“Ông pha chế trà lạnh này từ khi nào?”
“Ai từng vào trong quán trà của ông?”