CHƯƠNG 92: MẬT BÁO (1)
Có yêu ma xuất thế sao?
Nghe xong câu nói của bộ khoái, mọi người đều tràn đầy vẻ tò mò.
Ba vị phu tử đồng loạt đứng dậy, gần như là không hề do dự chút nào.
“Thanh Tiêu tiểu hữu, đột nhiên có chuyện gấp, sau này sẽ tâm sự sau.”
Tề phu tử mở miệng, bỏ lại câu nói này rồi lập tức đi theo quan sai.
Hai vị phu tử còn lại cũng như vậy.
“Ba vị phu tử đi thong thả.”
Hứa Thanh Tiêu vốn dĩ muốn nói họ chú ý an toàn, nhưng suy nghĩ một hồi thì vẫn không nói ra. Họ đến trình độ này rồi thì phải hiểu cách tiến lùi, không cần mình phải nhắc nhở.
Nhưng mà điều khiến cho Hứa Thanh Tiêu tò mò chính là chuyện yêu ma xuất thế, vậy thì mời phu tử đến để làm gì?
Lấy ngòi bút làm vũ khí sao?
Hay là viết văn mắng yêu ma?
Nếu đúng là như vậy thì mình cũng có thể thử một lần.
Lúc trước Chu Lăng đã từng nói, Nho đạo của thế giới này không phải là loại như mũi kiếm lưỡi thương. Vậy nên Hứa Thanh Tiêu thật sự không hiểu nhà Nho sẽ trừ yêu bằng cách nào.
Chỉ có thể chờ mấy vị phu tử này quay lại rồi hỏi.
Chẳng qua không đợi Hứa Thanh Tiêu nói gì, đã có một bóng người đi xuyên quan đám người, đi thẳng đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Chính là Lý Hâm.
“Thanh Tiêu huynh, có chuyện gấp, huynh đi theo ta.”
Lý Hâm mở miệng, sắc mặt rất nghiêm túc, giống như có chuyện lớn gì đó.
Hứa Thanh Tiêu cũng không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy rời đi cùng với Lý Hâm. Vương Nho định đi theo đằng sau nhưng Lý Hâm lại mở miệng nói.
“Vương Nho huynh, việc này chỉ có thể nói với một mình Thanh Tiêu huynh, hy vọng Vương Nho huynh thứ lỗi.”
Chuyện trọng đại, Lý Hâm không dám cho người khác dự thính, vậy nên chỉ có thể mời Vương Nho đừng theo vào.
“Được, vậy thì Thanh Tiêu huynh, ta chờ huynh ở quán trọ.”
Vương Nho rất thức thời. Lý Hâm là con trai trưởng cao quý của phủ quân, nếu đã cố ý tìm đến Hứa Thanh Tiêu, lại còn căng thẳng như vậy thì nhất định đây chính là chuyện lớn.
Vương Nho không đi cùng.
Lý Hâm thẳng thừng kéo Hứa Thanh Tiêu rời đi. Ra khỏi thư viện Bách Lư, rẽ trái rẽ phải, ước chừng sau khoảng một khắc thì họ đi đến một trạch viện.
“Thanh Tiêu Huynh, đây là trạch viện tư nhân của ta ở phủ đô, mời huynh vào trong nói chuyện.”
Lý Hâm lên tiếng, mời Hứa Thanh Tiêu đi vào.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu không chần chừ, đi thẳng vào bên trong phủ trạch.
Lý Hâm cũng đi vào rồi đóng cửa lại. Tòa trạch viện tương đối tiêu điều, mặc dù nhận ra dấu vết thường xuyên quét dọn nhưng mà không hề mang theo hơi thở cuộc sống, chắc hẳn là loại phòng trống được mua để chờ thời điểm tăng giá trị.
“Hứa huynh, việc này rất quan trọng, ngu đệ rơi vào bước đường cùng mới mời huynh đến đây, mong rằng Hứa huynh đừng trách.”
Lý Hâm mở miệng nói, đầu tiên là tạ lỗi, rất cung kính với Hứa Thanh Tiêu.
“Hiền đệ nói quá lời rồi. Vội vàng như thế này thì chắc chắn là chuyện quan trọng. Chỉ là ngu huynh không hiểu, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu đã có chút phỏng đoán nhưng vẫn không thể xác định được nên mới hỏi thăm đối phương.
Lời vừa nói xong, Lý Hâm cũng không nói nhảm nữa mà thẳng thừng đáp.
“Hứa huynh có biết Trình Lập Đông không?”
Hắn nói.
“Có biết.”
Nghe thấy cái tên này, Hứa Thanh Tiêu liền biết phỏng đoán của mình là đúng.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu cảm thấy khó chịu chính là cái tên Trình Lập Đông này tại sao chưa chết? Xem ra Ngô Ngôn lành ít dữ nhiều rồi.
“Huynh có thù với hắn ta sao?”
Lý Hâm hỏi lần nữa.
“Không thù không oán.”
“Trình Lập Đông Trình đại nhân kia, trước đây mấy hôm có đi qua huyện Bình An, khi đó là lúc ta cảm thấy cuộc đời tuyệt vọng nhất, nhưng không ngờ ông trời không tuyệt đường con người, ta may mắn được sống tiếp.”
“Nhưng Trình đại nhân vẫn luôn cho rằng ta tu luyện cái gọi là dị thuật. Lý huynh đệ, ta nói một lời thật lòng, lúc đó dị thuật là cái gì ta còn chẳng biết.”
“Cho đến hôm nay ta mới biết cái gì gọi là dị thuật, thật sự không biết phải nói gì nữa.”
Hứa Thanh Tiêu không nói bóng nói gió mà thẳng thừng nói ra. Chính là dáng vẻ ta không sợ bị người khác nghi ngờ.
Hắn nói xong lời này, Lý Hâm lập tức gật nhẹ đầu, sau đó tiếp tục mở miệng.
“Hứa huynh, đương nhiên là ta tin tưởng huynh không tu luyện dị thuật.”
“Chỉ là Trình Lập Đông này viện cớ thôi.”
“Hắn ta nói lúc đấy Hứa huynh lâm bệnh nguy kịch, không có thuốc chữa nhưng lại bất ngờ được chữa lành, rất khó hiểu. Vậy nên mới chắc chắn Hứa huynh đã tu luyện dị thuật.”
“Rồi nói phụ thân ta hạ lệnh truy nã Hứa huynh, muốn nghiêm hình thẩm vấn.”
Lý Hâm nói.
Lập tức, đáy lòng Hứa Thanh Tiêu hơi khó chịu. Cái tên này đúng là hung ác, đã đến tận phủ Nam Dự rồi mà hắn vẫn không chịu buông tha cho mình sao?
Hơn nữa chuyện này cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, vậy sao lại cứ nhìn chằm chằm không chịu buông tha mình chứ?
Hứa mỗ ta khiến người khác khó chịu sao?
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu không vội hỏi thăm xem phụ thân của Lý Hâm lựa chọn như thế nào.
Mà ngược lại là hừ lạnh một tiếng.
“Hứa mỗ ta không thích tranh lợi, nhưng cũng không để cho người khác có quyền phỉ báng. Lý huynh đệ, ta có thể xin huynh giúp một việc không. Ta muốn gặp phủ quân để đối chất với ngài ấy và Trình Lập Đông.”
“Không được, bây giờ ta lập tức đi tìm Vương Nho huynh, bảo huynh ấy mời chư vị văn nhân đến đây để đối chất với hắn ta ngay trước mặt mọi người.”
“Hứa mỗ ta làm việc gì cũng không thẹn với lương tâm. Chúng ta là người đọc sách, tuy trói gà không chặt nhưng cũng có một bầu nhiệt huyết riêng.”
Hứa Thanh Tiêu nổi giận. Đương nhiên đây là giả bộ.
Đối chất hắn cũng không sợ, dù sao thì đối phương cũng không có chứng cứ, trước mắt hắn làm như thế này đơn giản là giả vờ cho Lý Hâm xem.
Phản ứng đầu tiên của người bình thường khi bị oan đó chính là muốn đi đối chất, như vậy mới bình thường. Nếu như phản ứng đầu tiên lại khác đi, vậy sẽ lập tức chứng minh trong lòng có quỷ.
Quả nhiên khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu tức giận như vậy thì Lý Hâm càng thêm chắc chắn Trình Lập Đông đang đổ oan cho người tốt.
“Hứa huynh, ta cũng nghĩ là như vậy, nhưng mà huynh cứ yên tâm đi. Phụ thân ta nhìn rõ được mọi việc, phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là cho rằng không thể nào có chuyện như vậy được.”
“Chỉ có điều chuyện này liên quan đến dị thuật, theo nguyên tắc luật pháp thì gia phụ chỉ có thể để cho Trình Lập Đông điều tra, nhưng ông ấy chỉ cho phép âm thầm điều tra, không được truy nã, không được tạm giam, cũng không được thẩm vấn.”
“Đợi sau khi sắp xếp, gia phụ cố tình để cho ta đến tìm Hứa huynh, coi như là báo tin cho huynh biết một chút. Hứa huynh, gia phụ vô cùng coi trọng huynh. Dù sao thì huynh cũng là đại tài của phủ Nam Dự ta, xin Hứa huynh cứ yên tâm. Nếu Trình Lập Đông dám đổ oan cho huynh, gia phụ là người đầu tiên không tán thành.”