CHƯƠNG 94: LÀM CHO LỚN MẠNH, TẠO RA HUY HOÀNG (1)
Không hiểu sao, Hứa Thanh Tiêu cảm giác vị Trình Lập Đông này không biết có phải là khắc tinh của mình không nữa?
Tính ra đã gặp mặt ba lần, nhưng mỗi lần gặp mặt đều có phiền phức tìm đến.
Trong lúc nhất thời, không hiểu sao Hứa Thanh Tiêu hơi kích động. Làm người không nên giả vờ quá nhiều.
Ngô Ngôn giả vờ trước mặt mình, kết quả có lẽ đã không còn mạng.
"Bái kiến Hứa đại tài."
Trước mắt, Trình Lập Đông xuất hiện không hề khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy sợ hãi.
Xưa đâu bằng nay, thanh danh lớn có cái dở, nhưng cũng có chỗ tốt. Nếu như đổi lại là trước đấy vài ngày, khi nhìn thấy Trình Lập Đông thì Hứa Thanh Tiêu đúng là có hơi sợ hãi.
Nhưng bây giờ không còn như xưa nữa.
Không nói đến chuyện trước đó phủ quân đã hạ lệnh chỉ cho Trình Lập Đông âm thầm điều tra, mà kể cả phủ quân không hạ lệnh thì Trình Lập Đông cũng không dám động vào mình.
Yến hội kết thúc, toàn bộ phủ Nam Dự này có ai không biết Hứa Thanh Tiêu hắn chứ? Nếu thật sự muốn động vào mình, không nói những cái khác, mà toàn bộ văn nhân của phủ Nam Dự sẽ không bỏ qua cho Trình Lập Đông.
"Trình đại nhân khách khí rồi, hai chữ đại tài ta đây không đảm đương nổi."
Sắc mặt Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh, chắp tay cười cười.
"Bây giờ toàn bộ phủ Nam Dự này có ai không biết Hứa Thanh Tiêu, cái danh đại tài này sao không đảm đương nổi chứ?"
Trình Lập Đông cười cười, nhưng mà sắc mặt trắng nhợt của y khi cười lên lại khiến cho người khác không được thoải mái.
"Trình đại nhân, ta còn có chút việc, nếu như không có chuyện gì thì ta xin phép đi trước."
Hứa Thanh Tiêu không có tâm trạng đứng đây cãi cọ với Trình Lập Đông. Khen ngợi xã giao cũng phải nhìn người, Trình Lập Đông không đáng cho hắn khen.
"Hứa huynh hơi không nể tình rồi đó, nói thế nào thì chúng ta cũng xem như là quen biết, vội vã rời đi như thế này là sợ Trình mỗ sao?"
Trình Lập Đông cản ngay phía trước, xem ra y có chuyện muốn nói.
"Cũng không phải việc gì gấp. Kỳ thi phủ sắp đến rồi, nên về sớm để chuẩn bị mới là chuyện quan trọng, ta không muốn bị chậm trễ."
Hứa Thanh Tiêu cười cười, trả lời rất tự nhiên.
"Hiểu rồi."
"Nhưng mà không biết có thể làm phiền Hứa huynh nửa khắc đồng hồ không. Ta muốn nói chuyện phiếm với Hứa huynh một chút."
Trình Lập Đông rõ ràng có việc, Hứa Thanh Tiêu cũng hơi im lặng, thái độ không làm vẻ cứng rắn nữa mà mở miệng nói.
"Trình đại nhân nói đi."
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
"Đây không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện. Hứa huynh, mời."
Trình Lập Đông làm ra tư thế mời.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, đi theo hắn ta.
Quẹo trái rẽ phải một hồi, họ nhanh chóng đi đến một trạch viện khác bên ngoài.
Trình Lập Đông mở cửa lớn rồi đi vào.
Giờ phút này, Hứa Thanh Tiêu quét mắt nhìn trạch viện này một chút. Nơi này so với trạch viện ban nãy thì còn lớn hơn một chút. Gia đất ở phủ Nam Dự này hình như cũng không rẻ.
Trong khi hắn đang quét mắt nhìn trạch viện, Trình Lập Đông quay đầu lại, phát hiện ra ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu thì không nhịn được mở miệng.
"Đây là trạch phủ do tổ tiên ta truyền lại. Chẳng qua là ngày thường người hầu của Trình mỗ không ở đây nên có hơi hoang vu, ngay cả nước trà cũng không có, xin Hứa huynh thứ lỗi."
Trình Lập Đông mở miệng giải thích.
Mà trong mắt Hứa Thanh Tiêu thì lại lóe lên một tia thất vọng.
Còn có chút khổ sở. Hắn còn tưởng đây là trạch viện do Trình Lập Đông tham ô xây lên chứ. Đối với việc quan viên tham ô, luật pháp Đại Ngụy quy định hơn một trăm hình phạt, tùy tiện chọn một cái cũng có thể lột một tầng da của Trình Lập Đông.
Bây giờ nghe được đây là trạch viện tổ truyền, đương nhiên Hứa Thanh Tiêu phải có chút thất vọng.
"Có chuyện gì thì Trình đại nhân cứ nói thẳng. Hứa mỗ thật sự phải quay về để chuẩn bị cho việc tham dự thi phủ."
Nếu đã không thu thập được chứng cứ gì thì Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn lãng phí thời gian nữa.
Có việc gì thì cứ nói.
“Vậy được. Hứa huynh là người thông minh, Trình mỗ đây cũng không dài dòng nữa.”
“Thứ đó trong tay ngươi đúng không?”
Trên mặt Trình Lập Đông vẫn mang theo ý cười, hỏi Hứa Thanh Tiêu.
“Mười lượng.”
Hứa Thanh Tiêu vươn tay ra, từ từ mở miệng.
“Có ý gì?”
Trình Lập Đông nhíu mày. Hắn ta không hiểu Hứa Thanh Tiêu nói vậy là có ý gì.
“Làm người giải quyết nghi ngờ, thu tiền người khác. Mười lượng một câu trả lời.”
Hứa Thanh Tiêu rất thẳng thắn. Quan hệ giữa hắn và Trình Lập Đông không tốt, cơ gì hỏi là phải trả lời luôn? Thời gian của mình không phải là tiền sao?
Mặc dù cảm thấy Hứa Thanh Tiêu hơi quái lạ nhưng Trình Lập Đông vẫn rút một tờ ngân phiếu giá trị mười lượng ra.
“Không ở đây.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu.
“Ồ… Hứa huynh, ta đây còn chưa nói đó là cái gì, sao Hứa huynh lại thẳng thừng đáp là không ở đây vậy? Chắc hẳn Hứa huynh biết gì đó nhỉ?”
Trình Lập Đông cười cười.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại duỗi tay ra.
“Mười lượng.”
Trình Lập Đông: ...
Có hơi tức giận nhưng Trình Lập Đông không nói nhiều, vẫn móc ra ngân phiếu mười lượng cho Hứa Thanh Tiêu.
Ngân phiếu đến tay, Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng.
“Không biết.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời lại.
Trình Lập Đông: ...
Ngươi không biết mà cũng muốn lấy mười lượng bạc của ta sao?
Không đúng, là hai mươi lượng.
Ngươi thấy chơi như này rất vui à?
“Hứa huynh, chúng ta đều là người thông minh. Ta đã đến tìm Hứa huynh tức là đã ôm tấm lòng chân thành mà đến. Trước khi Ngô Ngôn chết đã tiếp xúc với ngươi, nên hắn đã đưa món đồ kia cho ngươi.”
“Nhưng ta có thể kết luận ngươi nhất định không biết đấy là thứ gì. Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi nghe, đồ vật này có ý nghĩa rất lớn, liên quan đến một món bảo vật.”
“Hứa huynh, ta có thể nói rõ, đồ vật này có thể thay đổi vận mệnh của hai chúng ta. Nếu như ngươi bằng lòng, chúng ta có thể bắt tay hợp tác. Đồng thời, chuyện ngươi tu luyện dị thuật, ta sẽ vĩnh viễn không nhắc lại.”
“Như thế nào?”
Tốc độ nói của Trình Lập Đông rất nhanh, đồng thời phán đoán sự việc cũng rất chính xác.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không hề chần chờ, lại đưa tay ra một lần nữa.
“Mười lượng.”
Trình Lập Đông: …
“Đủ rồi. Nếu Hứa huynh vẫn giả ngây giả dại thế này thì đừng trách Trình mỗ truy xét đến ngọn nguồn.”
“Cho dù bây giờ Hứa huynh có nổi danh ở Nam Dự, nhưng tội danh tu luyện dị thuật, kể cả có là Đại nho thì cũng khó thoát tội chết.
“Hơn nữa, Hứa huynh bỏ võ theo văn, ta càng nghĩ ngươi làm như vậy là muốn thông qua Hạo nhiên chính khí của Nho gia để áp chế ma tính.”
“Lúc ngươi ở huyện Bình An, vết thương không trị mà khỏi, điểm này không thể giải thích rõ ràng, sau đó còn bỏ võ theo văn, thông qua Hạo nhiên chính khí để áp chế ma tính. Dù điểm này chưa được chứng minh nhưng cũng rất hợp lý.
“Chỉ hai điểm này cũng đủ để Hứa huynh nơm nớp lo sợ. Nhưng chỉ cần ngươi hợp tác với ta, ta có thể thẳng thắn nói rằng mình sẽ dốc hết toàn lực để trợ giúp Hứa huynh, đồng thời Hứa huynh cũng phải giúp lại ta.”
“Còn nữa, Trình mỗ đây không thừa ngân lượng.”