Đám người Nhiếp Oánh đến nơi này, nói cho cùng cũng vì có thể kiếm thêm chút điểm bưu điện, để có thể sống sót trong không gian khủng bố tiếp theo.
Thường xuyên có tỷ muội sau khi rời đi đã không xuất hiện lại nữa.
Người đến đây không chỉ phải chủ động triệt tiêu lớp ngụy trang trên người, còn phải bán rẻ thân thể, bán rẻ linh hồn của mình, bán sạch sẽ mọi thứ.
Bọn họ chỉ đổi lấy một cơ hội không có ý nghĩa, nhưng cũng có thể là một đường chết đã đi là không thể trở về.
Có lẽ ở trong mắt người khác, cách đổi lấy điểm bưu điện này rất bẩn nhưng ở trong mắt nàng, đó là số tiền sạch sẽ mà bản thân phải vất vả kiếm được.
Vừa nghĩ đến đó, ánh mắt Nhiếp Oánh nhìn chằm chằm cổ họng Triệu Khách, ánh mắt nhanh chóng trở nên hung ác nham hiểm dường như đang cân nhắc đưa người cho đám bảo vệ kia, hay là dứt khoát cắt cổ hắn.
“Cho ngươi một cơ hội, nói ra câu giải thích tốt một chút.”
Ánh mắt Nhiếp Oánh sáng ngời, dường như trong lòng đã quyết định được ý tưởng gì đó, nhưng nàng vẫn muốn nghe xem trước khi chết đám nam nhân đến nơi này, cưỡi lên người đám tỷ muội của nàng tùy ý khoái hoạt sẽ nói nhảm những điều gì.
Ánh mắt nữ hài dày đặc sát ý, mặc dù đang cố gắng kiềm chế.
Nhưng đối với Triệu Khách mà nói, sao hắn có thể không cảm giác được sát khí dày đặc này, hắn biết Nhiếp Oánh này đã muốn giết mình.
“Nói đi!”
Nghe thấy tiếng bước chân đám bảo vệ càng ngày càng gần, Nhiếp Oánh mở miệng giục.
Triệu Khách mở miệng mấy lần, nhưng lời đã đến khóe môi lại nuốt ngược về.
Hắn biết, nếu hắn không thể thuyết phục đối phương ngay từ câu đầu tiên, đối phương sẽ không cho hắn cơ hội nói câu tiếp theo.
Ánh mắt Triệu Khách đột nhiên đảo quanh, đôi mắt nhìn chằm chằm bát canh thịt cua trên bàn, ánh mắt sáng ngời chỉ vào bát canh thịt cua nói: “Món ăn này của ngươi phạm phải ba sai lầm, thứ nhất lửa quá lớn khiến thịt cua còn chưa tan ra đã bị cháy, vì vậy hương vị rất chát.”
“Hả??”
Nhiếp Oánh nghe vậy hơi ngẩn ngơ, vốn đang tưởng nam nhân này sẽ mở miệng cầu xin nàng tha thứ, hoặc bằng lòng giao dịch điểm bưu điện hay con tem cho nàng.
Thậm chí trong lòng nàng đã nghĩ đến tình cảnh, nam nhân trước mặt chảy nước mắt nước mũi ròng ròng khóc lóc cầu xin nàng tha cho hắn.
Trong đủ loại khả năng, chỉ không ngờ Triệu Khách vừa mở miệng, đã chỉ về phía bát canh thịt cua kia nói nàng làm sai.
Tuy không thấy mặt Nhiếp Oánh nhưng Triệu Khách rõ ràng cảm giác được luồng sát khí mạnh mẽ kia trở nên hơi do dự, trong chốc lát ánh mắt Triệu Khách sáng ngời biết mình đã bắt được bảo bối, tiếp tục nói: “Vừa rồi ngươi đã nếm thử, chắc sẽ phát hiện ngoại trừ vị rất chát, sau đó sẽ thấy rất tanh, đây là sai lầm thứ hai của ngươi, trình tự cho nguyên liệu bị sai.”
“Trình tự sai rồi sao?” Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, Nhiếp Oánh lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào, ta đã cho theo trình tự tỉ lệ vàng trên sách dạy nấu ăn, không thể sai được.”
“Sách dạy nấu ăn?”
Triệu Khách liếc nhìn quyển tạp chí mỹ thực ở trên bàn, khóe môi nhếch lên khinh thường nói: “Thứ đồ chơi lừa gạt quỷ kia cũng xứng được gọi là sách dạy nấu ăn, còn không bằng ngươi gọi đồ ăn ngoài đi.”
“Ngươi! Có tin ta giết ngươi không.”
Nam nhân này đã đến tình cảnh này rồi, còn dám to gan mỉa mai nàng, thật sự khiến nàng hận không thể cắt cổ họng hắn ngay bây giờ.
Nhưng nghĩ lại, Nhiếp Oánh vẫn tiếp tục hỏi: “Sai lầm thứ ba thì sao?”
“Sai lầm thứ ba… Ở trước mặt ngươi có một vị đầu bếp hàng đầu, nếu ngươi giết hắn, vậy vô cùng sai.” Triệu Khách mặt dày nói xong câu này, bầu không khí trong phòng bếp như hoàn toàn cứng đờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
Hắn biết bây giờ sự sống chết của hắn hoàn toàn nằm trong một suy nghĩ của Nhiếp Oánh này, hơn nữa tiếng bước chân ở nơi xa càng ngày càng gần, Triệu Khách không biết những lời này của mình có thể khiến nàng dao động không.
Nhưng cùng lúc đó trong lòng Triệu Khách đã chuẩn bị sẵn sàng cá chết lưới rách, lúc nói chuyện con dao găm màu đen đã im hơi lặng tiếng xuất hiện trong lòng bàn tay Triệu Khách.
Lưỡi dao đen nhánh giấu trong ống tay áo của Triệu Khách, lặng lẽ áp sát vào thân thể Nhiếp Oánh, cho dù không thấy sau lưng nhưng Triệu Khách đảm bảo một dao kia không làm đối phương chết cũng phải trả cái giá không nhỏ.
“Phốc!”
Đột nhiên Nhiếp Oánh không nhịn được cười ra tiếng, chậm rãi chuyển con dao găm ra khỏi cổ họng Triệu Khách, đi ra từ sau lưng Triệu Khách, vừa đi vừa phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Lúc này Triệu Khách mới nhìn rõ, Nhiếp Oánh trước mắt có một khuôn mặt rất thanh tú, hàng lông mày dài nhỏ khiến nàng có vẻ cởi mở khí khái hào hùng, che miệng nhẹ cười rộ, lại để lộ ra lúm đồng tiền nhỏ nhắn ở trên mặt.
Cộng thêm áo ngủ rộng rãi, dáng người lung linh thon dài như ẩn như hiện trước mặt Triệu Khách, ngược lại có cảm giác khác biệt.
“Ngươi thật thú vị, nhưng ta đổi ý rồi, giúp ra làm xong món canh thịt cua này, ta không chỉ buông tha ngươi còn giúp ngươi né tránh sự đuổi bắt, nhưng nếu làm không ngon thì đừng trách ta trở mặt không quen biết!”
“Không thành vấn đề, ta đảm bảo sẽ không làm ngươi thất vọng.”