Chương 14: [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Giết nhầm (3)

Phiên bản dịch 5007 chữ

Đương nhiên cũng có mạo hiểm, chẳng may gặp phải một tên tâm lý biến thái không có ý định ăn trước mà xử lý bọn họ trước, vậy Triệu Khách chỉ có thể tự nhận không may, căn cứ vào nguyên tắc đạo hữu không chết bần đạo chết, quyết đoán đứng lên chạy trốn giữ mạng.

Đây là lý do vì sao hắn đâm vào đùi Tề Lượng, chứ không phải dứt khoát một dao đâm chết hắn ta.

Nhìn đại hán ngã trên mặt đất, trong lòng Tề Lượng và Trần Tĩnh đứng bên cạnh đều không nhịn được cảm thấy may mắn, thể trạng của đại hán này cường tráng như một con trâu, còn cao hơn Tề Lượng nửa cái đầu.

Cánh tay sắp to hơn cả bắp đùi Trần Tĩnh, nếu thật sự ra tay, chưa nói đến việc biến thành gấu, dù không biến thì ba người bọn họ cũng không đủ để nhét kẽ răng của đối phương.

Triệu Khách giơ con dao gọt trái cây lên, lạnh lùng đi đến trước mặt đại hán, lưỡi dao nhắm thẳng cổ họng đại hán nhanh chóng cắt một vòng!

“Phốc…”

Xoẹt một cái, máu tươi chảy ra theo cổ họng, thân thể đại hán run lên như khôi phục chút ý thức, đôi mắt mở ra thấy ba người Triệu Khách, ánh mắt phức tạp như muốn nói điều gì đó nhưng chẳng mấy chốc chút tia sáng này đã vụt tắt.

“Yes! Nhiệm vụ hoàn thành! Bây giờ chúng ta có thể quay về.”

Không biết vì sao thấy tình cảnh cổ họng đại hán phun ra máu tươi tung tóe, Trần Tĩnh không hề cảm thấy tàn nhẫn như lúc trước, ngược lại cảm thấy thoải mái, thậm chí là giải thoát.

Không chỉ nàng, thậm chí trong lòng Tề Lượng đứng ngay bên cạnh cũng không nhịn được bình tĩnh lại, chỉ trong thời gian một ngày một đêm đã mang đến cho bọn họ một cảm giác như trải qua một cơn ác mộng gọi mãi không tỉnh, bây giờ hắn ta chỉ muốn nhanh chóng tỉnh lại.

“Không đúng!”

Chỉ là trong lòng bọn họ vừa mới thả lỏng đôi chút, còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, một tiếng quát lạnh lùng đã cắt ngang suy nghĩ của bọn họ.

Tề Lượng ngẩng đầu nhìn, sau khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Triệu Khách, trong lòng lập tức dao động, chỉ thấy Triệu Khách nhìn chằm chằm vào xác chết đại hán, khuôn mặt hung ác nham hiểm vô cùng đáng sợ.

“Sao thế??”

“Hắn… Không phải Hùng Nhị!”

Triệu Khách chỉ xác chết trên mặt đất, tiếp tục nói: “Nếu hắn là Hùng Nhị, vậy bây giờ xác chết nên biến thành gấu đen giống lão thái mới đúng, hơn nữa chúng ta cũng không nhận được bất kỳ thông báo hoàn thành nhiệm vụ nào.”

Trần Tĩnh và Tề Lượng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn xác chết trên mặt đất, lập tức cả người không nhịn được mà rùng mình, cảm giác lạnh lẽo bò lên theo cột sống của bọn họ, lạnh từ đầu đến chân.

“Đáng chết, sao hắn không phải Hùng Nhị! Không phải lần này lại tốn sức rồi à?”

Tề Lượng không thể chấp nhận được sự thật này, bọn họ tốn nhiều sức lực như vậy, không ngờ người chết không phải Hùng Nhị, vậy Hùng Nhị thật sự đang ở đâu?

Triệu Khách ngồi xổm xuống lục lọi trên xác đại hán, móc ra một tấm bản đồ nhăn nhúm trong ngực đại hán, dựa vào ngọn đèn cẩn thận nhìn kỹ, bản đồ được vẽ bằng tay, rõ ràng đang vẽ lại khu vực này, trên các ngõ ngách ở khắp mọi nơi được vẽ một vòng tròn bằng bút đỏ.

Tiếp tục tìm kiếm lại tìm ra một con dao găm, cùng một ít lương khô và một cái bình nhỏ.

Sau khi mở bình ra, một mùi hương rất đặc biệt tỏa ra từ trong bình, cẩn thận nhìn lại là một ít bột phấn có màu sắc rất đặc biệt.

Triệu Khách nhẹ nhàng đặt dưới chóp mũi ngửi mấy lần, mùi hương rất giống loại phấn hoa nào đó, không gay mũi nhưng cũng không dễ ngửi, ngoại trừ cái đó ra cũng không tìm có cảm giác giác khác biệt gì.

“Tìm ra cái gì rồi hả?”

Trần Tĩnh đi lên trước muốn xem Triệu Khách tìm được cái gì, Triệu Khách rất thẳng thắn đặt hết đồ vật lên bàn, nói: “Chỉ có mấy thứ này.”

Lúc đang nói chuyện, Triệu Khách đưa con dao gọt trái cây của mình cho Trần Tĩnh, bản thân đổi sang con dao găm đen nặng này.

Ngón tay vuốt ve lưỡi dao găm, lưỡi dao đen nhánh phản chiếu ra một tia sáng lạnh lẽo kỳ dị dưới ánh đèn, trên sống đao có một rãnh kín, bên trong lộ ra tia sáng đỏ yêu dị.

“Dài hai thước, rộng ba ngón tay, trọng lượng tám lạng ba tiền, dao tốt!”

Cái gọi là người trong nghề vừa ra tay sẽ biết có hay không, tiếp xúc với lưỡi dao lâu ngày, Triệu Khách đã rất quen thuộc với lưỡi dao, toàn thân con dao găm trước mặt đen xì, thoạt nhìn không đáng chú ý những chắc chắn là một thanh vũ khí sắc bén dùng để giết người.

Thế nhưng, điều khiến Triệu Khách thấy không hài lòng là hình như chủ nhân của con dao này không thích lau chùi nó, máu đã hoàn toàn đông kết ở trong cái rãnh khiến con dao găm này có mùi máu tươi gay mũi, chỉ cần người khá thính sẽ ngửi được ngay.

“Đúng là phá hỏng thứ tốt.” Nhìn xác chết ngã trên mặt đất, Triệu Khách bĩu môi, trong lòng thầm cảm thấy tiếc nuối cho con dao găm này.

“Làm sao bây giờ?”

Tề Lượng nhìn xác chết đại hán trên mặt đất, không nhịn được buồn bực lẩm bẩm: “Cái tên này không phải Hùng Nhị, vì sao không thả chúng ta ra trước, hơn nữa hai đôi tay đứt lìa trên mặt bàn là có chuyện gì? Thật…”

Tề Lượng nói được một nửa vô thức ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ phía sau, giọng nói khựng lại, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ có một đôi mắt đỏ hồng đang lạnh băng nhìn hắn ta chằm chằm!

Bạn đang đọc [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố của Quá Thủy Khán Kiều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    133

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!