Chương 23: [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Ngươi phát hiện

Phiên bản dịch 5001 chữ

Có người chẹp chẹp miệng cảm giác ăn chưa đã nghiền, không nhịn được hỏi tiểu nhị.

“Điều này…”

Tiểu nhị tỏ ra khó xử, lắc đầu nói: “Mấy vị, món ăn này không phải do đầu bếp nhà chúng ta làm, là một vị khách trọ làm ra. Vị khách kia nói, mấy ngày trước hắn đi ngang qua phía đông ngọn núi thấy một căn nhà, không biết là ai giết hai con gấu đen ném ở bên trong, hắn cảm thấy bỏ lại thịt như thế hơi đáng tiếc, nên cắt chút thịt xuống, đây là thịt gấu, chúng ta nào có…”

“Cạch!”

Tiểu nhị còn chưa nói hết câu, chỉ thấy sắc mặt thanh niên ngồi trên bàn trở nên trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm đồng xương ở trên bàn, đôi môi đỏ bừng đứng bật dậy, hét to: “Mẹ! Đệ!”

Vừa nói xong đã thấy thanh niên trợn trắng mắt, cả người ngã xuống mặt đất ngất đi.

Triệu Khách cũng không biết việc xảy ra ở trong khách sạn, nhưng hắn vẫn nghe được tiếng thét chói tai thảm thiết đau lòng này.

Nhưng Triệu Khách đã không còn hứng thú với Hùng Đại, chỉ nghĩ sau khi Hùng Đại biết thứ mình ăn là một nồi thịt gấu, rốt cuộc hắn ta sẽ chịu kích thích lớn đến mức nào, có thể bị kích thích đến phát điên không?

Triệu Khách nghĩ đến điều này lại cảm thấy hơi chờ mong.

Dựa theo lời của chưởng quỹ khách sạn, Triệu Khách ra khỏi thành đến Hương Sơn am ở sườn núi phía Bắc. Trên đường đi, sau khi Triệu Khách nghe ngóng, chỉ thấy người qua đường đều nở nụ cười hiểu ý, chỉ đường cho Triệu Khách.

Dọc theo con đường lên núi, một ngôi miếu nhanh chóng xuất hiện trước mặt Triệu Khách, chỉ có điều hoàn toàn khác với tưởng tượng của Triệu Khách.

Vốn nghe ý của chưởng quỹ khách sạn, tòa Hương Sơn am này là một nơi tình yêu trai gái, dù không treo đầy đèn lồng đủ loại màu sắc như trong phim truyền hình, ít nhất nên có mấy vị cô nương đứng ở bên ngoài tiếp khách mới đúng.

Nhưng nơi trước mặt lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của Triệu Khách.

Chỉ thấy trước cửa miếu mộc mạc có một cái lư hương, bên trong hương khói lượn lờ, thậm chí Triệu Khách còn có thể nghe được tiếng tụng kinh ở bên trong.

Lại đi về phía trước, một bức tượng Phật chắp tay trước ngực, khuôn mặt trang nghiêm khiến trong lòng người tôn kính.

“Chẳng lẽ chưởng quỹ lừa ta?”

Chùa miếu trước mắt hoàn toàn không giống với tình cảnh ướt át mà chưởng quỹ đã nói đến, Triệu Khách không nhịn được nghi ngờ, có phải chưởng quỹ đang cố ý lừa gạt mình hay không, thấy thế trong lòng Triệu Khách lập tức thấy thất vọng, hắn chỉ muốn xem thanh lâu nơi cổ đại trông như thế nào, kết quả lại đi một chuyến phí công.

“Thí chủ đến dâng hương sao?”

Ngay lúc Triệu Khách chuẩn bị xoay người rời đi, một lão ni cô bước nhanh tới tiếp đón, trông lão ni cô khoảng năm mươi mấy tuổi, vẻ mặt rất hiền lành, tay phải cầm một quyển sổ thật dày, tay trái cầm một cây bút.

“Chậc, coi như thế đi.”

Bị lão ni cô hỏi như vậy, Triệu Khách lại thấy hơi xấu hổ cũng không thể nói mình đến xem cái kia, nếu nói như thế thật, Triệu Khách rất nghi ngờ liệu mình có bị đánh đuổi hay không.

“Đại thiện, thí chủ lòng dạ nhân hậu, Hương Sơn am này đã lâu đời đang định đổi mới sửa sang, thí chủ không ngại cho chút tiền dầu vừng, ngày sau bần ni sẽ đốt một chiếc Trường Minh đăng trước mặt Phật cho thí chủ.”

Triệu Khách nghe vậy không nhịn được bĩu môi cười, sao nghe lời này quen tai như thế, hình như một vài hòa thượng ở danh lam thắng cảnh trong hiện thực cũng nói như vậy, đúng là rập theo một khuôn.

Hắn vắt chéo tay sau lưng bóp nhẹ, lấy ra chút bạc vụn còn lại từ trong sách tem, không nhiều không ít khoảng ba lượng, trước đó lão bản khách sạn đã ăn nhờ ở đậu rất nhiều, cuối cùng cũng không cần tiền thuê, chỉ còn lại chút bạc vụn, bản thân Triệu Khách cũng thấy chướng mắt.

Nếu không có chuyện bất ngờ, chút nữa mình sẽ quay về hiện thực, ở trong hiện thực đống bạc vụn này chỉ khoảng trăm đồng tiền.

“Sư thái đừng chê ít, coi như chút tấm lòng thành.”

“Thiện tai, thiện tai.”

Lão ni cô nhận bạc ước lượng một chút, xem chừng khoảng ba lượng, hiện tại giá gạo đã lên đến 40 đồng một đấu, một con trâu cũng chỉ ba lượng bạc mà thôi, số tiền này đã đủ để một gia đình bình thường ăn hơn nửa năm.

Trên mặt lão ni cô lập tức vui mừng hớn hở, con mắt sắp híp thành một đường kẻ chỉ, cũng không hỏi tên Triệu Khách đã vội vàng cầm bút lên viết xuống mấy nét trên danh sách.

“Thí chủ, mời đi bên này.”

Chỉ thấy lão ni cô vô cùng nhiệt tình, vẫy tay mời Triệu Khách đi vào hậu viện, vốn Triệu Khách muốn từ chối nhưng không chịu nổi lão ni cô nhiệt tình như thế, nghĩ lại cũng không thiếu chút thời gian này, dứt khoát vào xem.

“Thí chủ, đêm nay ở lại đây đi.”

Lão ni cô đưa Triệu Khách vào một gian sương phòng, Triệu Khách nhìn qua thấy căn phòng không tệ lắm, hiển nhiên là phòng khách được trang trí tỉ mỉ.

“Hắt xì!”

Lúc này, Triệu Khách vểnh mũi, một hương hoa lan nồng nặc làm Triệu Khách không nhịn được hắt xì, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một nữ tăng không biết đã đi đến từ lúc nào.

Áo tăng ni rộng thùng thình, mỗi một bước đều cuốn góc áo lên, nửa bên đùi trắng bóng như ẩn như hiện, nàng lại không mặc gì ở dưới áo tăng ni.

“Mời thí chủ dùng trà.”

Bạn đang đọc [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố của Quá Thủy Khán Kiều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    140

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!