Chương 2: [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Kiện hàng (2)

Phiên bản dịch 5075 chữ

Hơi nhắm mắt lại nghe tiếng mưa rơi, hắn rất hưởng thụ tiếng mưa rơi tí tách này, dường như đang nghe một bản hòa tấu.

Đương nhiên còn có một lý do, cơn mưa to sẽ rửa sạch tất cả bụi đất bao trùm bên trên, dù là dấu vết hay mùi vị, hoàn toàn rửa sạch, sau cơn mưa to sạch sẽ không tìm thấy chút dấu vết nào.

Lấy ra một hộp thuốc lá từ trong ngực, rút một điếu thuốc lá đặt dưới mũi ngửi.

“Leng keng…”

Lúc này, lỗ tai Triệu Khách khẽ động đậy, một tràng tiếng chuông vang lên từ trong cửa, đó là chuông treo ở ngoài cửa phòng, chỉ có lúc mở cửa mới có thể vang lên nhưng điều kỳ quái là lúc này cửa phòng không mở.

“Hỏng à??”

Chuông vẫn đang vang lên, nếu là bình thường sẽ có tiếng vang rất êm tai, bây giờ lại là tiếng vang nôn nóng như có người đang ra sức lắc lư chuông, từng tiếng chuông dồn dập khiến người ta cảm thấy rất nóng nảy.

Triệu Khách không nhịn được cau mày, tiện tay cầm một con dao gọt trái cây trên tay, sải bước đi về phía cửa phòng, Triệu Khách đặt tay lên cửa, nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra một cái khe nhỏ.

Đôi mắt nhìn thoáng qua chỉ thấy chuông trên cửa phòng đã dừng kêu, yên tĩnh treo ở đó như chưa từng phát ra tiếng động gì.

“Là gió?”

Triệu Khách nghi ngờ nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt nặng nề, không biết dưới chân mình đã có thêm một chiếc hộp từ lúc nào. Chiếc hộp này đóng gói giống với hộp chuyển phát nhanh, chỉ có điều bên trên không dán đơn chuyển phát nhanh mà là một con tem.

“Chuyển phát nhanh?”

Triệu Khách cau mày, ánh mắt nghiêm nghị, hắn chưa từng mua sắn trên mạng, mặc dù hắn kinh doanh nhà hàng, ngoại trừ những thực khách đến đây biết được tên nhà hàng, số người thật sự biết tên hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Chẳng lẽ là hắn?”

Triệu Khách nghĩ tới nghĩ lui lập tức bác bỏ khả năng này, lấy sự cẩn thận của hắn ta tuyệt đối không thể dùng cách này để chuyển kiện hàng đến cho mình.

Triệu Khách cẩn thận cầm kiện hàng kia lên, kiện hàng này rất nhẹ, lúc nhẹ nhàng lắc lư hình như không có cái gì, nhìn kỹ sẽ thấy con tem ở bên trên rất kỳ lạ.

Con tem bảy phân, viền màu đồng cổ thoạt nhìn rất rườm rà dày đặc, nhưng nhìn kỹ có thể nhận ra họa tiết bên trên được chạm khắc tinh xảo, hoa văn trên con tem là một con mắt rất trừu tượng nhưng nhìn từ góc độ nào cũng thấy con mắt này đang yên lặng nhìn chằm chằm ngươi.

Ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm con tem, hoa văn bên trên rườm rà tinh tế khiến trong lòng Triệu Khách cảm thấy bực bội, không nhịn được thở ra một hơi, ngay lúc Triệu Khách cúi đầu, một con mắt trên tem đột nhiên nháy mắt với Triệu Khách.

Một luồng khí lạnh như con rết bò lên sống lưng khiến Triệu Khách rùng mình, lắc đầu cẩn thận nhìn lại, phát hiện dáng vẻ con mắt trên con tem vẫn như trước.

“Nhìn nhầm à??” Triệu Khách lắc đầu, không nhịn được mỉa mai trong lòng: “Thôi đi, làm quá nhiều việc trái với lương tâm? Từ lúc nào lại nhát gan như thế.”

Triệu Khách cầm kiện hàng tiện tay kéo cửa phòng, định đi vào mở kiện hàng ra xem rốt cuộc bên trong có cái gì, ngay lúc kéo cửa phòng, đôi mắt Triệu Khách co rụt lại, một khuôn mặt quen thuộc lặng yên xuất hiện trước mặt hắn.

Đôi mắt bị kim khâu lại chậm rãi mở ra, sợi chỉ bằng bông xé rách mí mắt để lộ ra đôi mắt trống rỗng, lúc mở miệng ra chỉ thấy khoang miệng trống rỗng nói: “Đầu lưỡi của ta đâu?”

“A!”

Một tiếng hét chói tai mạnh mẽ ít nhất 70 dB khiến tất cả mọi người không nhịn được cau mày, Triệu Khách cũng nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong sự hoảng sợ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong bức ảnh, một bóng người mơ hồ đứng trước mặt Triệu Khách.

“Cút ngay!”

Gần như phản xạ có điều kiện đạp một chân qua, ngay sau đó Triệu Khách nghe được một tiếng động nặng nề và tiếng kêu đau đớn.

Xung quanh tràn ngập mùi cay độc gay mũi còn xen lẫn mùi phân và mùi khai nước tiểu không biết của loại dã thú gì, trong nháy mắt khiến Triệu Khách có một loại kích động đến mức muốn phát điên.

Khứu giác của hắn vô cùng biến thái, thật sự có ưu thế cực lớn ở một phương diện nào đó nhưng đứng trong môi trường thế này, cũng có nghĩa phải chịu đựng nỗi đau gấp mười lần người khác.

Không đợi đôi mắt có thể nhìn rõ ràng, Triệu Khách nhanh chóng lấy khăn lụa từ trong túi che lại miệng mũi, đồng thời cầm ngược con dao gọt trái cây ở lòng bàn tay giấu trong ống tay áo.

Khoảng mấy giây sau, cuối cùng đôi mắt Triệu Khách có thể thích ứng với hoàn cảnh trước mặt, mở mắt ra bắt đầu nhìn rõ ràng cảnh tượng phía trước.

Tuy nhiên, điều khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ là nơi này cũng không phải trước cửa hàng, mà là một nơi hoang dã.

Bầu trời u ám không ánh sáng, cho dù bây giờ là ban ngày nhưng trên đầu có làn khói dày đặc như sương mù, khiến người ta cảm giác hít vào một hơi cũng như nhét một nắm cát vào trong miệng.

Có người há miệng không nhịn được nôn mửa, thậm chí cảm thấy ngạt thở, hơn nửa ngày mới bớt đau đớn.

“Đây? Đây là đâu??”

Cuối cùng cũng có người tỉnh táo lại nhìn quanh, chỉ thấy xung quanh bị khói đặc như sương mù che khuất, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra rừng núi xung quanh.

Triệu Khách cau mày, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với mọi người, lạnh lùng nhìn lướt qua khuôn mặt từng người.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố của Quá Thủy Khán Kiều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    330

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!