Chương 30: [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Son môi (2)

Phiên bản dịch 4907 chữ

Dù Triệu Khách bằng lòng gánh vác với hắn ta, nhưng xuất phát từ tôn nghiêm của một người nam nhân, Lôi Khoa đã quyết định hắn ta cần làm một công việc khác.

Lấy ra một bản hồ sơ từ trong ngực đặt ở trên bàn, Lôi Khoa nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Khách, cười quái dị nói: “Ngươi không hỏi ta dự định làm gì à?”

Nhưng Triệu Khách cũng không trả lời Lôi Khoa, đôi mắt nhìn chằm chằm chảo dầu, đợi thấy tay gấu trong chảo đã bắt đầu hiện ra màu cháy xém nâu vàng, hắn nhanh chóng vớt tay gấu ra, sau khi quét một lớp mật ong lên tay gấu lập tức bỏ vào trong lồng hấp.

Lại quay sang nhìn túi hồ sơ trong tay Lôi Khoa, Triệu Khách lắc đầu, lấy ra một tấm thẻ ở trong ngăn tủ đưa cho Lôi Khoa.

“Ngươi cầm số tiền này đi, trong đó có khoảng 1600 ngàn, mật mã là sáu số 7, cần nữa thì cứ gọi điện thoại.”

Triệu Khách không muốn hỏi Lôi Khoa sẽ làm gì, nếu hắn ta muốn nói sẽ tự nói với mình, không muốn nói, có hỏi cũng không nói.

Nhưng mặc kệ Lôi Khoa làm gì, Triệu Khách cũng không ngăn cản hắn ta, hai người cùng nhau lớn lên trong trại trẻ mồ côi, Triệu Khách hiểu rõ tính cách của Lôi Khoa.

Nếu hắn ta muốn làm một cái cây, dù phải mạo hiểm bị sét đánh, hắn ta cũng muốn làm một gốc cây cao lớn nhất, có tôn nghiêm nhất, ngoại trừ tẩu tử, không ai có thể khiến hắn ta cúi đầu.

Nhìn tấm thẻ ngân hàng mà Triệu Khách đưa tới, Lôi Khoa cũng không khách sáo, dù sao bây giờ hắn ta rất cần tiền, hơn nữa với mối quan hệ của mình và Triệu Khách, dù nói một tiếng huynh đệ ruột thịt cũng không đủ, khách sáo không phải phong cách của hắn ta, chỉ có thể khắc ghi phần tình nghĩa này ở trong lòng.

Sau khi cẩn thận quan sát thấy cảm xúc của Triệu Khách khá tốt, Lôi Khoa do dự một lúc mới nói nhỏ: “Nếu không… Ngươi đến nước Mỹ nhìn xem, gần đây… Nó không xuất hiện nhỉ.”

Nhắc đến nó, dù là Lôi Khoa cũng không nhịn được thấy căng thẳng, hắn ta tận mắt thấy sau khi Triệu Khách phát bệnh sẽ trở nên rất đáng sợ, hoàn toàn biến thành người khác, sự thay đổi này… Rất quỷ dị, không phải tinh thần phân liệt kiểu truyền thống, mà là một loại chuyển biến tính cách khác từ trên căn bản.

“Ừm… Hình như không có.”

Triệu Khách suy nghĩ, hình như trong khoảng thời gian này mình thật sự không tiếp tục phát bệnh, bao gồm cả lần này bị cuốn vào không gian khủng bố, bệnh của mình cũng không bị tái phát.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Triệu Khách, Lôi Khoa nhẹ nhàng thở dài.

Hai người cứ trò chuyện câu được câu không như vậy, không lâu sau toàn bộ phòng ăn tràn ngập một mùi thơm đặc biệt.

“Xong rồi!”

Sau khi mở lồng hấp ra nhìn kiệt tác của mình, Triệu Khách nhếch môi lấy lồng hấp ra, cẩn thận nhấc lên đặt ở trên bàn.

“Cá dê tay gấu!”

Chỉ thấy mật ong trên tay gấu đã hóa thành nước canh, xối lên lớp da xốp giòn vàng óng, Triệu Khách cầm đũa nhẹ nhàng chọc một cái.

“Rắc!”

Một tiếng vang giòn, chỉ thấy lớp da phía trên dần vỡ ra, để lộ ra miếng thịt hồng đã được hấp đến trong suốt ở bên trong.

“Ta nếm thử trước!”

Thấy thế, Lôi Khoa ngồi bên cạnh không nhịn được nuốt nước miếng, cũng không sợ nóng, cầm lấy một cái muỗng múc, thịt gấu bên dưới tách ra như là đậu hũ, bị Lôi Khoa nhét một miếng vào trong miệng.

Thịt vừa vào miệng, Lôi Khoa trợn mắt hận không thể nuốt cả đầu lưỡi vào.

Mềm mại thơm ngon chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là cái này rất tươi, còn thơm hơn cả cá nóc, phối hợp lại cảm giác như sữa đậu nành.

Ngậm một miếng ở trong miệng khiến người ta có cảm giác được chiều sâu.

Dù mình đã tận mắt thấy toàn bộ quá trình nấu ăn, nhưng Lôi Khoa vẫn không hiểu vì sao Triệu Khách có thể làm được đến trình độ này.

Đương nhiên, hắn ta sẽ không hỏi bí quyết trong đó, nhớ lại rất lâu trước kia mình từng thử bắt chước theo cách của Triệu Khách để nấu ăn, kết quả… Suýt nữa bị Bội Bội đánh chết, thậm chí có hàng xóm báo cảnh sát nghi ngờ mình nấu phân.

Kết quả không làm được đồ ăn còn phải ở trong khách sạn mấy ngày mới chờ được mùi thối tan hết, nghe nói mấy ngày đó, mấy nhà cùng tầng với hắn ta suýt chửi chết hắn ta.

Sau bài học sâu sắc đó, Lôi Khoa không thử bắt chước theo Triệu Khách để nấu ăn nữa, thỉnh thoảng đến ăn chực đã rất thỏa mãn rồi.

Triệu Khách nếm thử mấy miếng thấy cũng không tệ lắm, dù sao cũng là tay gấu thượng phẩm, ở trong hiện thực cũng có loại tài liệu này, nhưng mấu chốt là mình không làm được.

Theo lý trọng lượng của cái tay gấu này đủ cho bốn người ăn, nhưng Triệu Khách lăn lộn trong không gian khủng bố lâu như vậy, thật sự hơi đói bụng, ngay cả bánh bao trắng cũng ăn được.

Đương nhiên Lôi Khoa sẽ không khách sáo với Triệu Khách, như đã nói ở bên trên, loại nguyên liệu nấu ăn này quá hiếm có, dù là nhà giàu bình thường cũng khó có thể ăn được loại nguyên liệu nấu ăn này.

Còn những người bình thường, có lẽ cả đời này cũng chỉ có thể nhìn ảnh trên mạng, căn bản không có cơ hội tiếp xúc, huống chi nguyên liệu nấu ăn thượng phẩm cộng thêm đầu bếp đỉnh cấp, người bình thường không có cơ hội hưởng thụ món ngon thế này.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố của Quá Thủy Khán Kiều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    134

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!