Nhìn cái hộp gỗ tử đàn này, Triệu Khách càng nhìn càng thấy giống, nghĩ lại chẳng may hắn chết trong không gian khủng bố, vậy có khi nào cái hũ tro cốt này sẽ đựng tro cốt của hắn hay không.
Ánh mắt nhìn lướt qua túi hồ sơ bên cạnh, hắn cầm lên ném thẳng túi hồ sơ vào trong hộp gỗ tử đàn.
Bây giờ hắn không cần tư liệu hồ sơ của những người này nữa.
So sánh ra, câu chuyện trong không gian khủng bố càng khiến Triệu Khách cảm thấy kích thích và mới lạ hơn.
Quăng hũ tro cốt kia vào trong lò lửa ở nhà bếp, hắn ngồi lên xe gắn máy đi thẳng đến chợ nông sản ở ngoại ô thành phố.
Chợ nông sản Đông Hán là nơi tập trung giao dịch nông sản lớn nhất, chỉ cần lái xe khoảng mười lăm phút, lúc Triệu Khách đến nơi đã gần giữa trưa.
Trên cơ bản đã không còn những nguyên liệu nấu ăn tươi mới nữa, chỉ còn lại rau củ thừa không ai chọn, nếu không cũng là hàng tồn do giá thị trường không tốt.
Triệu Khách cũng không vội vã vì hắn biết phía sau chợ nông sản này còn có một cái chợ nhỏ, đó mới là mục đích thật sự khi hắn đến đây.
“Nhìn đi, măng vừa hái rất tươi ngon.”
“Trứng gà ta, trứng gà ta, sáu tệ một cân, trứng gà ta tươi mới đây.”
Triệu Khách vừa đi vào khu chợ nhỏ đã thấy tiếng rao hàng ồn ào khắp nơi, dù đã đến giữa trưa nhưng nơi này vẫn rất ồn ào.
Những người mua bán ở chỗ này không phải là người buôn bán nhỏ gì đó, phần lớn đều là thôn dân ở các thôn xung quanh, mang những thứ do nhà mình trồng trọt hoặc là rau xanh mới hái trên núi, thực phẩm tươi sống đến đây tập trung bán.
Nơi này không thu tiền quầy là kiểu kinh doanh hợp pháp, cũng có thể coi đây là một công trình giúp đỡ địa phương, cộng thêm bên chính quyền cố ý tuyên truyền, cũng được coi là một khu chợ bán chạy.
“Chàng trai, đây là thổ sản vùng núi mới hái, nhìn đi! Mang về nấu canh sẽ rất ngon.”
Triệu Khách đi đến trước mặt một vị lão nhân nhìn nấm hương mới hái trong hai cái giỏ trúc, mấy ngày nay trời mưa to rửa sạch mọi thứ, nấm hương dại trên núi lập tức xuất hiện.
Nhất định phải nhanh chóng hái số nấm hương này, nếu để lâu sẽ không có hương vị, Triệu Khách nhìn bùn đất trên giày lão nhân, trên quần còn có một lỗ thủng, nếu nhìn kỹ mơ hồ thấy bên trong còn có chút vết máu.
Hiển nhiên lão nhân đã chịu rất nhiều vất vả vì hái số nấm hương này.
Đáng tiếc đồ tốt lại để đến tận trưa cũng không có ai hỏi thăm, vì vẻ ngoài cây nấm dại trên núi không tốt lắm, người bình thường không biết hàng khiến lão nhân ngồi đến tận trưa cũng không bán được.
“Ta lấy hết!”
Triệu Khách không hỏi giá cả đã lấy 400 tệ ở trong ví đưa tới, lão nhân ngạc nhiên vội xua tay, “Nhiều quá, nhiều quá!”
“Không nhiều, đều là đồ tốt rất đáng tiền, đại gia, đây là địa chỉ của ta, nếu sau này còn nữa cứ trực tiếp đưa đến chỗ này, ta sẽ lấy hết.”
“Điều này… Được được được.”
Lão nhân nhận tiền, vẻ mặt vui mừng nhưng ánh mắt lại hơi mờ đi, tuy 400 tệ không nhiều nhưng đủ để mua thuốc cho bạn già rồi.
Cầm nấm hương lên, Triệu Khách tiếp tục đi vào bên trong, liên tục mua không ít thứ, gà vịt thịt cá đều có đủ.
Triệu Khách cũng không quan tâm ánh mắt khác lạ của những người khác, cầm theo túi lớn túi nhỏ, trái gà phải vịt bước vào nhà vệ sinh, sau khi tốn một khoảng thời gian, chỉ thấy sau khi Triệu Khách đi ra trên tay đã trống rỗng, khiến lão đại gia đứng bên cạnh trông coi nhà vệ sinh trợn to mắt.
Hắn ta gãi đầu bước nhanh vào nhà vệ sinh tìm kiếm một lúc, còn ngây ngốc tìm kiếm cả thùng rác một lần, đừng nói một con gà, ngay cả lông gà cũng không tìm được, một lát sau mới ngơ ngác đi ra, lẩm bẩm: “Kỳ quái, chẳng lẽ ta hoa mắt?”
“Lão bản, một bát mì hoành thánh.”
Đi dạo đến tận chiều, Triệu Khách đi vào một tiệm mì hoành thánh ở bên trái chợ.
Tuy mặt tiền của cửa hàng mì hoành thánh Long Ký này không lớn, nhưng lại là một món quà vặt nổi tiếng ở quanh đây, không chỉ năm sáu cái bàn ở trước cửa đều đã ngồi đầy người, đằng sau còn đang xếp một hàng dài.
Ngoài cửa có rất nhiều xe đang đỗ, trong số đó còn không thiếu những chiếc ô tô cao cấp, đều chạy đến đây nếm thử đồ mới mẻ.
Triệu Khách gọi một bát mì hoành thánh xong liền đứng ở đó chờ, lúc này trên TV treo ở mặt tiền cửa hàng đang phát một tin tức địa phương.
“Trong bản tin ngày hôm nay, đêm qua có một thợ sửa chữa xảy ra tai nạn, theo điều tra người chết đang sửa chữa cửa sổ thủy tinh bất ngờ trượt chân rơi xuống từ tầng 24. Chúng tôi xin nhắc nhở mọi người lúc làm việc trên cao chắc chắn phải nhớ giữ an toàn…”
Lúc đầu Triệu Khách không quan tâm, dù sao những tai nạn kiểu này xảy ra mỗi ngày, chỉ có điều bây giờ tin tức quá phát triển, mới được đưa tin thường xuyên thế này.
Ngay lúc Triệu Khách ngẩng đầu lên nhìn tin tức, cả người lập tức cứng đờ, chỉ thấy người thợ sửa chữa bị trượt chân ở trên TV không phải ai khác, chính là Lý Hồng Binh mà Triệu Khách đã gặp trong không gian khủng bố vào hôm trước.
Ở trong không gian khủng bố, sau khi hắn ta bị lão nương Hùng Nhị bỏ thuốc mê đã nấu thành một nồi thịt, còn ở trong hiện thực lại chết vì tai nạn.