Chương 37: [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Xác chết đâu?

Phiên bản dịch 5135 chữ

Một tấm lão nương Hùng Nhị, hắn ta nhận được 3 điểm bưu điện, Tề Lượng không nhắc đến Vương Hiếu Xương, Chu Thuận. Triệu Khách suy đoán, hai người này do hắn giết riêng, Tề Lượng không tham gia vào, hiển nhiên không liên quan đến hắn ta.

“Kiện hàng tiếp theo của ta sẽ đến vào bốn ngày sau, không biết sẽ gặp tình huống như thế nào, ta định đổi chút đồ trước, ngươi biết không, này… Tút tút tút.”

“Alo? Alo? Sao cúp rồi??”

Vốn Tề Lượng định tiếp tục chia sẻ suy nghĩ của mình, không ngờ còn chưa nói hết câu, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút, nhìn lại thấy cuộc gọi đã bị ngắt.

Tề Lượng thử gọi lại, “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách gọi lại sau.”

“Cạch!”

Hắn dùng ngón tay bóp nát sim điện thoại rồi ném vào thùng rác, Tề Lượng nói nhảm rất nhiều nhưng đã chứng minh được rất nhiều suy đoán của hắn.

Nhìn điểm bưu điện còn dư lại trên tay mình, sau khi Triệu Khách suy nghĩ một lúc, quyết định tạm thời không đổi đồ.

Dù sao trong tay chỉ có từng đó điểm bưu điện, trong danh sách đổi đồ của sách tem, mình không đổi được những con tem có năng lực khá tốt như quỷ anh, tà mì.

Ngược lại có thể đổi một vài con tem kém hơn như tăng cường cơ thể, kim cương, quyền pháp đủ loại.

Thế nhưng, thứ nhất Triệu Khách không có hứng thú với mấy con tem này, thứ hai cũng cảm thấy vô dụng.

Trong số đó, con tem có thể có được một bộ quyền pháp kia.

Đối mặt với loại gấu đen như xe tăng trên đất bằng giống Hùng Nhị, cho dù quyền pháp tốt thì sao, một bàn tay có thể làm mình gãy mấy đoạn xương, cứng đối cứng? Có ngu mới làm vậy.

Hơn nữa, bây giờ trên tay mình có hai con tem đặc thù là áo gấu, Hơi thở tự nhiên, cho dù không đổi năng lực thì Triệu Khách tin tưởng mình có thể dễ dàng đối phó không gian khủng bố kia.

“Đinh linh đinh linh…”

Lúc này lỗ tai Triệu Khách khẽ động đậy nghe thấy tiếng chuông cửa dưới lầu, đi xuống lầu thấy là Vương Na.

Triệu Khách cau mày nhìn Vương Na, hôm qua bị nàng làm phiền mới cho địa chỉ, không ngờ hôm nay đã tìm tới.

“Ngươi tới làm gì!”

Giọng Triệu Khách không tốt lắm, tuy ý kiến của Vương Na đã có sự giúp đỡ khá lớn với việc bệnh tình của hắn khôi phục, nhưng điều này không có nghĩa Triệu Khách sẽ có thiện cảm với nàng.

Đối mặt với câu hỏi của Triệu Khách, dường như Vương Na cũng thành thói quen, từ lúc tiếp nhận điều trị đến bây giờ, chỉ có ngày hôm qua Triệu Khách miễn cưỡng ôn hòa hơn chút.

“Ta muốn mời ngươi đến chỗ ta làm kiểm tra chuyên sâu, hôm qua có nhiều người chỉ trích ngươi như vậy, bệnh tình của ngươi vẫn rất ổn định, nói rõ phương pháp của ta là đúng, cho nên…”

“Không đi!”

Nghe Vương Na nói vậy, trên mặt Triệu Khách lập tức bao phủ một tầng sương lạnh, Triệu Khách không thể biến mình thành chuột bạch cho người ta nghiên cứu.

“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là một phần kiểm tra sức khỏe khá đơn giản.”

“Không đi!”

Sau khi lại bị Triệu Khách quyết đoán từ chối, Vương Na không ép buộc tiếp nữa, lấy ra một tấm danh thiếp đặt ở trên bàn: “Ngươi đã có số điện thoại văn phòng của ta, đây là số điện thoại riêng và địa chỉ, nếu ngươi có câu hỏi gì có thể gọi cho ta, hoặc trực tiếp đến tìm ta.”

“Đúng rồi, tuy chứng bệnh của người đã khôi phục, nhưng chúng ta không thể xác định rốt cuộc đã khôi phục đến bước nào, vì vậy tuyệt đối đứng đến mấy chỗ ăn chơi khá kích thích.” Trước khi đi, Vương Na lại dặn dò.

Triệu Khách gật đầu, sau khi nhìn Vương Na rời đi, hắn đi đến trước bàn tiện tay ném tấm danh thiếp kia vào thùng rác.

Đi đến phòng tắm, mở nước lạnh hất vào trên mặt, cơn buồn ngủ của Triệu Khách cũng biến mất theo, hắn nhìn vào trong gương.

Có lẽ vì giấc ngủ bị đảo loạn ngày đêm khiến sắc mặt hắn hơi trắng bệch, khuôn mặt gầy gò, trên cằm cũng bắt đầu xuất hiện những sợi râu dài ngắn không đều.

Hắn đưa tay cầm dao cạo râu, “ông” lưỡi dao cắt qua hàng râu, ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm vào trong gương, ánh mắt dần mơ hồ.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình cứ như dần mê muội, ngón tay vuốt ve xoa nắn, véo cằm mình.

Khóe miệng nhếch lên nở nụ cười, khuôn mặt nhẹ nhàng áp vào mặt gương hơi há miệng, giọng nói mềm mại dịu dàng giống như nữ nhân, lẩm bẩm nói nhỏ: “Người này… Thật đáng ghét.”

Nói xong, vẻ mặt Triệu Khách lại thay đổi, khuôn mặt đầy lệ khí, giọng nói cũng trở nên thô kệch, nghiến răng hung dữ nói: “Đúng, ta ghét ngủ quan tài! Ghét ngủ quan tài!!”

“Nữ nhân này thật rắc rối, tìm cơ hội chặt nàng cho heo ăn đi.”

Lần này giọng Triệu Khách lại trở nên sắc bén, khác với giọng nữ trước đó, giọng nói này the thé như một tên thái giám, cứ như nắm cổ họng nói chuyện.

“Trước tiên giữ lại, tạm thời chúng ta còn cần nàng.”

Đưa ngón tay chỉ vào sống mũi Triệu Khách ở trong gương, giọng nữ lại xuất, giọng nói yểu điệu xen lẫn chút quái dị, đồng thời cũng có khí thế của người trên cao, khiến các giọng nói khác tạm thời dừng lại.

Triệu Khách vẫy tay, chỉ thấy hắn cầm sách tem trên tay, lật đến trang cuối cùng.

Trước mắt là danh sách đổi đồ dày đặc, Triệu Khách nhanh chóng tìm kiếm trong đó, chẳng mấy chốc đôi mắt Triệu Khách dừng lại trên một con tem, híp mắt như đang bàn bạc với những người khác: “Ta nghĩ… Chúng ta cần một tiểu muội muội.”

Bạn đang đọc [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố của Quá Thủy Khán Kiều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    116

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!