Lơ lửng ở trên mặt nước, Triệu Khách cẩn thận đánh giá xung quanh, có thể chắc chắn bây giờ mình đã tiến vào không gian khủng bố.
Nhưng khác với lần trước, lần này hắn chỉ có một mình.
Hai bên bờ có mấy tòa nhà cổ xưa treo mấy ngọn đèn lồng đỏ, ánh sáng đỏ bừng chiếu rọi mặt sông, chỉ liếc mắt nhìn qua đã thấy hương vị sông nước Giang Nam.
Hắn đang ở dưới sông, bên cạnh có từng chiếc thuyền nhỏ lướt qua, thân thuyền đen xì như cố ý sơn thành màu đen, điều quỷ dị là trên thuyền cũng đen xì, thoạt nhìn như không có người.
Thấy thế, Triệu Khách cẩn thận bơi đến bên cạnh mạn thuyền, hai tay khẽ chống lên thò người ra từ trong nước, cố hết sức leo lên thuyền.
Lúc này cơn gió lạnh thổi qua, Triệu Khách cảm thấy cả người như bị lưỡi đao thổi qua, lạnh đến mức không nhịn được run rẩy, ngay cả tay chân cũng tê dại.
“Thật xui xẻo, sao lại ở trong nước!”
Cũng không biết hắn đã uống bao nhiêu nước, may mà kỹ năng bơi lội của hắn không tệ, không hoảng sợ vì rơi xuống nước, nhưng trong sách tem của hắn lại không chuẩn bị quần áo tắm giặt.
Hiện tại cả người ướt sũng, lạnh lẽo rất khó chịu, chứ đừng nói đến cơn gió đêm thổi qua cứ như là lưỡi dao, khiến da thịt đông lạnh đau đớn.
Nếu đổi lại là một người thể chất kém hơn, e rằng bây giờ đã bị lạnh cóng đến mức mắc bệnh nặng rồi.
Đến lúc đó đừng nói nhiệm vụ gì, có thể chống đỡ sống sót hay không cũng khó nói.
Triệu Khách chậm rãi đứng lên hoạt động tay chân đã chết lặng, ánh mắt đánh giá xung quanh, trên mặt sông không chỉ có một con thuyền nhỏ đen nhánh, hình như có người cố ý chuẩn bị, một cái tiếp một cái trôi dọc theo con sông này.
“Kỳ quái, những con thuyền này định đi đâu? Vì sao không có người??”
Nhìn tàu thuyền trên mặt sông, trong lòng Triệu Khách thấy nghi ngờ.
Hai bên bờ treo đèn lồng đỏ rất to, chiếu rọi mặt sông thành một mảng màu đỏ quỷ dị.
Lúc đầu Triệu Khách không cảm thấy gì, nhưng một lúc sau lại cảm thấy trong lòng buồn bực muốn nôn, lập tức cúi đầu xuống, xoay người chuyển ánh mắt về phía mui thuyền ở đằng sau mình.
Mui thuyền màu đen dùng chiếu trúc dựng lên hình thành một cái lều hình vòm, hai bên treo rèm màu đen, không thể nhìn rõ rốt cuộc bên trong là cái gì.
Thấy thế, Triệu Khách nghi ngờ gọi dao găm ở trong sách tem ra, nhẹ nhàng gạt rèm màu đen ra.
Chỉ thấy rèm đen bị đẩy ra, hai khuôn mặt người trắng bệch xuất hiện ở trước mắt Triệu Khách, khiến Triệu Khách hít vào một hơi vô thức đâm con dao găm trên tay qua.
Nhưng đâm một cái rồi Triệu Khách mới phát hiện, cảm giác dao găm đâm vào không giống đâm vào thịt, mà cứng rắn cứ như đâm vào gỗ.
Cẩn thận nhìn lại, hai khuôn mặt trắng bệch ở trước mắt được bôi hai má đỏ hồng, con mắt đen bóng âm u đầy vẻ chết chóc.
“Người giấy?”
Triệu Khách đến gần cẩn thận quan sát, trong lòng dần bình tĩnh lại, thì ra thứ ngồi trước mắt không phải người sống, mà là một cặp người giấy có nam có nữ.
Thoạt nhìn hai người giấy ngồi trên thuyền giống hệt người thật, thần thái rất giống, nếu bỏ qua đôi mắt âm u đầy vẻ chết chóc kia, e rằng nói là người sống cũng có người tin.
Nhưng dù là người giấy cũng khiến người ta bị dọa sợ, đã hơn nửa đêm còn ngồi cùng hai người giấy ở chỗ này, nghĩ thôi cũng thấy hoảng sợ.
Nhưng bây giờ Triệu Khách không quan tâm nhiều như vậy, quần áo cả người đều ướt sũng, đứng bên ngoài bị gió lạnh thổi khiến cả người run lên cầm cập.
Triệu Khách nhanh chóng đi vào trong khoang thuyền, gọi sách tem ra lấy một bình trà nóng hổi rồi uống hết sạch, lúc này mới cảm thấy lục phủ ngũ tạng ấm áp hơn nhiều.
Thế nhưng, trong sách tem của hắn cũng không mang theo quần áo dư thừa, Triệu Khách thấy thế liền nhìn lướt qua cặp người giấy một nam một nữ trước mắt. Sau khi thấy trước ngực người giấy nam kia chỉ bị mình đâm thủng một lỗ nhỏ, Triệu Khách cau mày cẩn thận bước tới nhìn kỹ.
Lúc này mới phát hiện, đừng thấy là người giấy thì tưởng bên ngoài chỉ có một lớp da giấy, thật ra nó được dán bằng sáu bảy lớp giấy dày khoảng một centimet, vừa cứng vừa nặng lúc bốc cháy cứ như đang đốt gỗ. Lớp da giấy đã như thế, chứ đừng nói đến khung xương ở bên trong người giấy, trông rất giống với cấu tạo xương người nhưng không quá phức tạp.
Triệu Khách thấy thế ánh mắt sáng ngời, trong đầu nghĩ ra một cách tốt, bắt đầu cởi quần áo ướt sũng trên người ra, dựng người giấy nữ kia lên, tạm thời dùng làm giá áo.
Sau khi cởi quần áo, mới biết trông Triệu Khách có vẻ gầy gò nhưng cơ bắp trên người rất rắn chắc, vừa mềm dẻo vừa có đường cong, bụng dưới còn có rãnh nhân ngư, khiến Triệu Khách trông như một con báo sẽ bộc phát bất cứ lúc nào.
Nếu nhìn thấy dáng người này, e rằng không ai liên hệ Triệu Khách với nghề đầu bếp.
Sau khi cởi quần áo ra, Triệu Khách cầm dao găm bắt đầu tháo người giấy nam bên cạnh thành tám miếng, chuẩn bị làm củi đốt.
Mặc dù đang ở trên thuyền nhưng cũng không cản trở việc nhóm lửa, Triệu Khách lấy ra một cái nồi lớn từ trong sách tem để làm bếp nấu, ném người giấy đã được cắt vào đó.
Sau khi châm lửa người giấy, Triệu Khách cảm thấy cơ thể ấm áp hơn nhiều, đồng thời bắt đầu dùng lửa hong khô quần áo.