Chương 42: [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Bạch gia

Phiên bản dịch 5039 chữ

Máu tươi nhuộm nước sông xung quanh thành màu đỏ sậm, hiển nhiên cái tên này đã chết đến không thể chết thêm nữa.

Cùng lúc đó, chỉ thấy một chỗ khác trong sông đột nhiên nổi lên bọt khí.

“Ùng ục ục…”

Dường như đang có người liều mạng giãy giụa dưới sông, một tay thò ra từ trong nước, sau khi vung vẩy mấy cái thật mạnh ở trong không khí, lập tức bị kéo về trong nước.

Chỉ thấy không lâu sau, một đoàn sương đen chui ra từ dưới đáy nước, trên đoàn sương đen này có thêm một khuôn mặt người tươi mới, đôi mắt trống rỗng, há miệng bất lực rên rỉ.

Triệu Khách trốn ở trong rạp thuyền, hít một hơi thật sâu, lúc này hắn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo toàn là mồ hôi lạnh!

Trong nháy mắt nam đồng ra tay, thậm chí Triệu Khách có cảm giác ngạt thở vì bị bóp cổ.

Thực lực của hai người đưa thư vừa rồi hoàn toàn cao hơn mình, còn có tài bắn súng quỷ dị, nếu đổi lại là mình, e rằng còn không có cả cơ hội chạy trối chết, sẽ bị đối phương đánh thành tổ ong vò vẽ.

Nhưng một vị cao thủ như vậy, lại biến thành một xác chết trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi.

Điều này khiến Triệu Khách nhận ra, cho dù có được năng lực của tem đặc thù, muốn hoành hành ngang ngược trong không gian khủng bố hoàn toàn là một câu chuyện cười.

Hai tên người sống quấy rối đã chết, trên mặt hai tên hoa đồng lại hiện ra nụ cười vui sướng, đung đưa lục lạc trên chân.

Chỉ thấy dàn nhạc đằng sau cỗ kiệu lại bắt đầu diễn tấu âm nhạc, chậm rãi đi lướt qua trên đỉnh đầu Triệu Khách, tiếp tục đi dọc theo con sông.

Thấy thế, Triệu Khách không nhịn được thầm thở phào, đưa tay lau mồ hôi trên trán, lúc này một chiếc khăn tay màu tím được đưa đến trước mặt mình.

Triệu Khách vô thức muốn đưa tay ra nhận, nhưng lúc đưa tay ra được một nửa, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay trước mặt, không biết sau lưng mình đã có thêm một nữ nhân từ lúc nào.

Nữ nhân trước mặt có làn da trắng như tuyết, một đôi mắt hạnh nhân, cái cằm trơn bóng, không thể nói rất đẹp nhưng cũng coi như tạm được.

Nhưng điều khiến Triệu Khách cảm thấy trong lòng lạnh lẽo là, nữ nhân này xuất hiện sau lưng hắn thế nào.

Đợi đến khi nhìn thấy quần áo trên người nữ nhân giống hệt với người giấy nữ vừa rồi, trái tim Triệu Khách bắt đầu đập nhanh hơn, ánh mắt nhanh chóng liếc ra sau. Đúng như dự đoán, người giấy nữ bị mình coi như móc treo quần áo đã biến mất.

Thấy thế, trong mắt Triệu Khách thoáng qua một tia sáng dữ tợn, một tay đặt ở dưới bụng, gọi ra con dao găm màu đen từ trong sách tem, trong lòng tính toán bây giờ mình ra tay thì có mấy phần chắc chắn, có thể giải quyết nàng trong tình huống không đánh động đến hai tên hoa đồng ở bên ngoài hay không.

Nhưng câu nói tiếp theo của nữ nhân lại khiến Triệu Khách ngơ ngác, chỉ thấy nữ nhân nhẹ nhàng cầm khăn tay lau sạch mồ hôi trên trán Triệu Khách, cẩn thận nói: “Lão gia, sao ngài lại bò chứ?”

“Lão gia!”

Đầu tiên Triệu Khách hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu được, e rằng vị lão gia mà nữ nhân đang gọi là người giấy nam kia, lúc này đôi mắt Triệu Khách nhanh nhẹn đảo quanh, dò hỏi: “Ngươi gọi ta là lão gia?”

“Lão gia, ngài hồ đồ rồi à? Trong thuyền này ngoại trừ ngươi và ta, chẳng lẽ còn có người thứ ba? Nhanh dậy đi, chúng ta sắp đến rồi.”

Sau khi nghe được lời nói của nữ nhân, trong lòng Triệu Khách hơi khựng lại nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác, gật đầu nói: “Có thể trước đó ngồi không vững nên ngã sấp xuống.”

Triệu Khách nói xong liền đứng lên, đồng thời bình tĩnh sờ tay nữ nhân này, chỉ cảm thấy bàn tay nữ nhân này lạnh băng, sờ vào cảm giác vừa lạnh vừa cứng như một tảng đá.

Cùng lúc Triệu Khách ngồi dậy, bên tai cũng nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào, vén rèm ra nhìn chỉ thấy các con thuyền bên ngoài cũng bắt đầu có tiếng động.

Triệu Khách cẩn thận chú ý, chỉ thấy trong mấy chiếc thuyền này vang lên từng tiếng động ồn ào nhưng chẳng mấy chốc đã yên tĩnh lại, cũng không quay đầu lại hỏi: “Ngươi vừa nói sắp đến nơi, chúng ta đi đâu?”

Không gian khủng bố lần này hoàn toàn khác với lần trước, cộng thêm vừa rồi có hai tên người đưa thư giống mình đã dễ dàng biến thành xác chết, khiến trong lòng Triệu Khách luôn có dự cảm không tốt.

“Đương nhiên là về nhà, sao ngài lại không có ấn tượng gì thế?”

“Về nhà?”

Vẻ mặt Triệu Khách vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại càng hồ đồ hơn.

“Ừm, hình như ta bị ngã hỏng đầu rồi, có vài việc không nhớ rõ nữa.” Triệu Khách xoa đầu, tỏ vẻ đau đầu nói.

“Lão gia, ngài không sao chứ, không nhớ rõ cũng không sao, ta kể lại cho ngài là được.”

Nữ nhân nghe thấy Triệu Khách bị ngã hỏng đầu lập tức quan tâm, đồng thời khẽ kể lại cho Triệu Khách nghe về thân phận của bọn họ.

Thì ra chúng nó đều là của hồi môn trong lần âm hôn này, nàng tên là Thúy Lan, Triệu Khách có thêm một thân phận khác là Vương Cẩu Tử, quản gia trong đám người giấy này.

Vốn chúng nó đều là người giấy, nhưng bây giờ đã vượt qua sông Hoàng Tuyền coi như đã qua dương gian, đến âm phủ không được tính là quỷ cũng không thể tính là người, chỉ có thể coi là Linh Môi cung cấp cho người sai khiến.

“Qua dương quan? Đến âm phủ!”

Bạn đang đọc [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố của Quá Thủy Khán Kiều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    120

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!