Nghe hình như tiếng đánh nhau ở nơi xa còn cách một đoạn, Triệu Khách bước nhanh đến trước thùng dầu, vốn Triệu Khách đã đổ đầy dầu vào thùng dầu này, bây giờ lại chỉ còn một phần nhỏ.
Đưa tay vồ vào bên trong, một cái đầu bị Triệu Khách vớt ra từ bên trong, chính là đầu của Điên gia.
“Ô ô ô!”
Đợi đến khi thấy Triệu Khách, đôi mắt Trù Tam Điên trợn to như chuông đồng, chỉ có điều miệng hắn ta bị Triệu Khách bịt chặt, không thể phát ra chút tiếng kêu nào.
“Điên gia, xin lỗi, lại để ngươi chịu thiệt thòi một khoảng thời gian.”
Triệu Khách nói xong mở cái da trâu bên hông ra, trực tiếp ném đầu Trù Tam Điên vào, đầu Trù Tam Điên rất đặc biệt.
Hắn tận mắt thấy Trù Tam Điên lấy ra đủ loại gia vị và dầu từ trong sọ não, trong khoảng thời gian ở bếp sau, hắn cũng nghe ngóng mới biết được tất cả nguyên liệu ở bếp sau đều được cất giữ trong đầu Trù Tam Điên.
Trước khi làm rõ trong sọ não của Trù Tam Điên còn bao nhiêu bí mật, tạm thời Triệu Khách sẽ không dễ dàng tha cho hắn ta như vậy.
Về phần kiện hàng mà Thúy Lan ném cho ba người Hắc Khổng Tước vào trước đó, cũng chỉ là một đống thịt nhão mà thôi.
Triệu Khách vừa thu dọn sạch sẽ bên này đã nghe tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, xem ra Lý Lão Hán sắp đến rồi.
“Ầm!”
Một tiếng đạp cửa thô bạo vang lên, cửa lớn bếp sau bị đá văng, chỉ thấy Lý Lão Hán cầm trường côn đã nhuộm đỏ máu xông vào, sau khi thấy Triệu Khách liền hô to: “Oắt con, kế hoạch có thay đổi, đi theo ta!”
“Ở chỗ này!”
Một đám người và thủ vệ đuổi theo sau lưng Lý Lão Hán, vốn hẻm nhỏ không lớn lại bị chen lấn kín mít.
“Muốn chết!”
Lý Lão Hán vừa quay đầu lại, trên tay có thêm một cái hồ lô, sau khi mở nắp hồ lô ra uống một ngụm, hắn ta bấm ngón tay, sau lưng chợt lóe lên hư ảnh của một con chuột lửa.
“Hỏa thử phi lưu.”
“Phốc!”
Lý Lão Hán há miệng hút vào, đầu ngón tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa, há mồm phun về phía đám thủ vệ sau lưng.
“Oanh…”
Một quả bóng lửa lập tức được phun ra từ trong miệng Lý Lão Hán, con hẻm nhỏ rất hẹp, những thủ vệ Linh Môi đó căn bản không kịp trốn tránh, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa cắn nuốt.
“Chi chi chi chi…”
Thế này vẫn chưa xong, ngay sau đó rất nhiều con chuột lửa chui ra từ trong ngọn lửa, điên cuồng nhào về bốn phương tám hướng, những nơi đi qua lập tức châm lửa vào căn phòng.
Một chiêu này là thủ thuật đáng tự hào của Lý Lão Hán, không chỉ mượn sức mạnh của những con tem, còn dung hợp tạp kỹ mà mình khổ luyện, uy lực vượt xa lực lượng của bản thân.
“Lợi hại!”
Triệu Khách trốn ở bên cạnh nhìn Lý Lão Hán giết chóc khắp nơi, không nhịn được thầm khen ngợi, phải biết rằng thoạt nhìn Lý Lão Hán này cũng hơn 60 tuổi rồi, rất khó tưởng tượng một lão đầu như thế đi vào không gian khủng bố lại còn trâu bò hơn đám người trẻ tuổi bọn họ.
“Phi!”
Nhổ ra một ngụm dầu hỏa, thu lại hồ lô cầm trên tay, Lý Lão Hán túm cánh tay Triệu Khách, kéo hắn ném lên, “Ngươi đi trước!”
Nói xong trường côn trên tay chống vào sau lưng Triệu Khách, Triệu Khách cảm thấy cả người mình đầy ánh sáng như được một lực lượng khéo léo nâng lên, giẫm lên mấy bước liền nhẹ nhàng bò lên đầu tường cao khoảng bốn mét.
Quay đầu nhìn lại, Lý Lão Hán đạp mũi chân một cái, giẫm lên trường côn trên tay trực tiếp nhảy lên đầu tường như một con khỉ hoạt bát.
Bàn tay kéo một phát, cây trường côn màu đen trên mặt đất trực tiếp bị Lý Lão Hán kéo về trên tay.
Lúc này Triệu Khách mới chú ý đến, thì ra một đầu của trường côn màu đen còn nối liền với một sợi dây kim loại mảnh mắt thường khó thấy được, chờ sau khi Lý Lão Hán cầm lấy trường côn màu đen, bàn tay thả lỏng, tơ kim loại nhanh chóng bị cuốn vào một cái lỗ nhỏ trên trường côn màu đen, chỉ có điều vẻ ngoài chiếc khóa này không đáng chú ý, nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được.
Thoạt nhìn cây trường côn này chỉ đen xì không đáng chú ý, còn lâu mới đơn giản như suy nghĩ của hắn.
“Ha ha, oắt con, chưa từng thấy, chưa từng chơi đi.”
Thấy ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm vào cây trường côn trên tay mình đến mất hồn, trên mặt Lý Lão Hán lại hơi đắc ý, thật ra đối với những người thế hệ trước thường xem tạp kỹ, mấy thứ này không quá kỳ lạ.
Nhưng với những người trẻ tuổi giống như Triệu Khách, trên cơ bản đủ loại tuyệt chiêu tạp kỹ chỉ ngẫu nhiên thấy được trong video, trong hiện thực càng ngày càng ít, ngược lại những cái được gọi là ma thuật lại càng ngày càng nhiều.
“Oanh!”
Hai người không nói được hai câu, ở nơi xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh suýt nữa khiến hai người nhảy từ trên tường xuống, ngẩng đầu nhìn lên, ở nơi không xa dâng lên một đám mây lửa cỡ nhỏ, quả bóng lửa to lớn biến thành đốm lửa vụn vặt ở giữa không trung, bắt đầu lan tràn ra bốn phương tám hướng.
“Xem ra Phi Mã đã thành công, tiểu tử, đi theo ta.”
Lý Lão Hán nói xong kéo tay Triệu Khách, hai người cẩn thận giẫm lên đầu tường nhanh chóng đi đến tiền viện, hai người đi rất cẩn thận, cộng thêm thế lửa ở kho củi và hỏa hoạn ở xung quanh bếp sau, khiến đám Linh Môi phía dưới không chú ý đến hai người trên đầu tường.
“Chờ chút.”