Chương 67: [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Được lợi

Phiên bản dịch 5026 chữ

Trong nháy mắt nói xong câu này, chỉ thấy sách tem mở ra sau lưng Triệu Khách, đưa tay cầm một chậu dầu sôi trào, trực tiếp đổ xuống.

“Xèo xèo xèo…”

Sau khi dầu sôi đổ xuống đỉnh đầu hai người, nhìn kỹ còn có thể thấy trên dầu bao trùm một ngọn lửa, trong nháy mắt đã nhấn chìm hai người.

“A!!”

Một tiếng hét chói tai khàn khàn, tan nát cõi lòng khiến người ta nghe xong cảm thấy trên dưới cả người đều run rẩy, trong nháy mắt dầu sôi chạm đến ngón tay thon dài vốn trắng nuột nà, lập tức hoàn toàn biến dạng, từng bọng máu lớn bùng nổ ở dưới làn da.

Ngay lập tức, trước ngực Triệu Khách nặng nề, dường như bị đấm một cái vào ngực, sắc mặt đau khổ, cả người lập tức bay ngang ra ngoài.

“Ầm!”

Lần va chạm này khiến Triệu Khách suýt ngất đi, suýt chút nữa hít thở không thông, cảm giác xương cốt cả người cũng sắp tan ra.

Trong làn khói khét lẹt trước mắt, một thân thể nữ nhân đang không ngừng giãy giụa, da thịt trên người không có một chỗ nào hoàn hảo.

Trước đó đến nhà bếp của Trù Tam Điên, Triệu Khách vẫn luôn đun sôi dầu, cố ý đổ hết đống dầu thừa vào trong nồi để nấu, cho đến khi dầu đã hoàn toàn sôi trào, nhiệt độ dầu đã đạt đến 500 độ, mới thu vào trong sách tem.

Dựa vào năng lực của sách tem, vẫn luôn duy trì dầu nóng ở trạng thái đang sôi trào, nhắc đến cũng phải cảm ơn Trù Tam Điên, nếu không có hắn ta, hắn không thể góp đủ nhiều dầu như vậy trong thời gian ngắn.

Đổ một chậu dầu sôi xuống, Triệu Khách không chỉ không cảm thấy nóng, ngược lại còn không nhịn được rùng mình, sau khi rùng mình ý thức lập tức trở nên tỉnh táo.

Trong đầu dần nhớ lại tất cả những việc xảy ra trước đó, trong lòng giật mình, nếu không có nàng, suýt nữa hắn đã xong đời rồi.

“Giết! Giết ngươi!”

Trong sương khói, một khuôn mặt bị hòa tan lớp da giãy giụa văn vẹo, tóc đã bị đốt hơn một nửa, chỉ còn lơ thơ vài sợi dính trên da đầu, một con mắt đã không thấy đâu, chỉ còn một con treo nghiêng lệch trên mặt.

Cánh tay dài nhỏ vốn mềm mại nhẵn mịn không xương, nhưng bị Triệu Khách chiên lên như thế, cơ bắp nhanh chóng co rút lại, lúc nhìn lại chỉ còn một lớp da máu bám chặt vào xương cốt.

Sự căm hận trong mắt gần như sắp chảy ra nước, đưa tay giãy giụa, cơ thể cứng đờ muốn nhào về phía Triệu Khách.

Nhưng đúng vào lúc này, thân thể Vương Chung vốn đang quỳ trên mặt đất đột nhiên nhào về phía trước, một tay chộp vào hai xương đùi của nữ nhân.

“Tiện nhân!”

Lần này Vương Chung đã phải chịu thiệt thòi lớn giống Triệu Khách, lúc hắn ta và Hắc Khổng Tước vào cửa thấy tân lang ngồi ngây ngốc ở trên giường, vô thức cho rằng hắn ta là chủ tử Bạch gia, kết quả không đợi hai người này ra tay đã bị nữ nhân mê hoặc thần trí.

Cảm giác này rất kỳ quái, bản thân bọn họ có ý thức, có cảm giác nhưng dường như trở thành bên thứ ba, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình trở thành con rối gỗ, móc đôi mắt của đối phương xuống.

Nếu không phải nữ nhân này bị thương nặng, e rằng hai người chỉ có thể chết ở nơi này.

Tuy đôi mắt không nhìn thấy, nhưng Vương Chung vẫn có thể thông qua thính giác để phán đoán vị trí của nữ nhân, hai tay dùng sức vặn vẹo xương cốt mảnh khảnh đã không có lớp máu thịt bên ngoài bảo vệ.

Chỉ nghe “cạch” một tiếng, xương đùi lập tức bị bẻ thành hai đoạn, nữ nhân nghiêng người ngã vào trên người Vương Chung, “Đến tốt lắm!”

Xương đùi bị bẻ gãy, nữ nhân không những không giận còn vui vẻ, mười móng tay nhắm thẳng vào cột sống Vương Chung rồi vồ xuống, trực tiếp đâm xuyên qua da thịt, vào đến tận cốt tủy của Vương Chung.

“Phốc!”

Vương Chung thay đổi sắc mặt, máu tủy đỏ tươi không ngừng bị hút vào thân thể nữ nhân theo khe hở móng tay, da thịt vốn đã khô quắt lại bắt đầu khôi phục, trên khuôn mặt đã bị hòa tan lại nhanh chóng khôi phục từng chút một.

“Không tốt!”

Thấy thế, vẻ mặt Triệu Khách thay đổi, khó khăn lắm mới làm nàng bị thương nặng, nếu nàng lại khôi phục, không ai trong số bọn họ có thể chống đỡ được.

Triệu Khách giãy giụa bò dậy từ dưới đất, cầm con dao găm đen xì lao tới.

Nhưng trạng thái của vị tân nương này cũng không tốt hơn là bao, lúc này cắm hai tay vào trên lưng Vương Chung, căn bản không rảnh tay để đối phó.

Chỉ cách có mấy bước, Triệu Khách nhảy lên phi nước đại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào điểm yếu hại của nữ nhân, chỉ có điều lúc này ánh mắt Triệu Khách nhìn lướt qua, thấy trong mắt nữ nhân thoáng qua tia xảo trá.

“Có vấn đề!” Trái tim Triệu Khách siết chặt nhưng đã không kịp trốn tránh, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia sáng, “Phi đao thuật!”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng hất con dao găm lên, nhanh chóng bay ra khỏi tay Triệu Khách.

“Chết!”

Nữ nhân há miệng ra, đầu lưỡi to khỏe thò ra từ trong miệng, vừa vội lại nhanh đâm thẳng vào trán Triệu Khách, cùng lúc đó con dao găm đen xì này tạo ra một tàn ảnh ở giữa không trung, hung hăng đâm vào con mắt còn sót lại của nữ nhân, cơn đau dữ dội khiến nữ nhân vô thức vặn vẹo cổ.

“Xoẹt!”

Đôi môi Triệu Khách run rẩy, sau khi chật vật lộn một vòng trên mặt đất, quay sang nhìn chỉ thấy bả vai mình đã máu thịt be bét, thậm chí có thể thấy xương cốt của hắn ở trong vết thương toác ra.

“Cũng may!”

Bạn đang đọc [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố của Quá Thủy Khán Kiều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    105

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!