Chương 95: [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Ngươi từng giết người!

Phiên bản dịch 5162 chữ

Nhưng hình như hôm nay là một ngoại lệ, sau khi Triệu Khách đi lên lầu phát hiện có một nam nhân trung niên ngồi chờ ở bên ngoài, trong tay còn cầm phiếu đăng ký, hình như đã đợi được một lúc.

Thấy thế, Triệu Khách không đi thẳng vào mà lựa chọn ngồi bên cạnh chờ đợi.

“Xin chào!”

Sau khi Triệu Khách ngồi xuống, đầu tiên nam nhân kia đánh giá Triệu Khách một chút, nở nụ cười thân thiện chào hỏi Triệu Khách, tiện tay đưa tờ báo mà mình đã mở ra mấy trang cho Triệu Khách.

“Phía trước có một người, có lẽ cũng sắp ra rồi, ngươi phải đợi thêm chút nữa.”

Cách nói chuyện của người trung niên này cho người ta cảm giác rất thân thiết, cách ăn mặc cũng lộ rõ phong cách của một doanh nhân, thoạt nhìn đúng chuẩn phong cách của một người thành công.

Nhưng Triệu Khách không nhận tờ báo trên tay hắn ta, lắc đầu tỏ vẻ mình không cần.

Người trung niên thấy Triệu Khách không nhận lấy, dứt khoát đặt tờ báo trên tay xuống, sau khi đánh giá Triệu Khách một lúc, cười nói: “Hình như ngươi là đầu bếp!”

Triệu Khách nghe vậy hơi ngạc nhiên, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi quần áo một chút, hắn là một người thích sạch sẽ, dù là quần áo trên người hay lông tóc đều không dính quá nhiều mùi khói dầu.

“Ha ha, cũng không phải ngửi được mùi hành lá mới có thể kết luận được nghề nghiệp của ngươi.” Hình như đối phương đoán được suy nghĩ của Triệu Khách, đưa tay về phía Triệu Khách nói: “Xin chào, ta tên là Trương Tử Dương, là Giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng trong công ty tín dụng Thành Tín, công ty chúng ta có rất nhiều dự án quản lý tài chính, bảo hiểm, đầu tư và dự án cho vay khá tốt, nếu cần có thể đến tìm ta.”

Triệu Khách cau mày, mặc dù biết trong cách nói chuyện của đối phương ẩn chứa rất nhiều tiểu xảo, nhưng phải nói rằng cách nói chuyện này khiến người khác thấy rất dễ chịu, vẻ mặt Triệu Khách ôn hòa, đưa tay ra nói: “Có thể nói xem vì sao ngươi phát hiện ta là đầu bếp không?”

Trên khuôn mặt gầy gò của Trương Tử Dương nở nụ cười thần bí, chỉ vào ngón tay Triệu Khách, nói: “Rất đơn giản, mặc dù trên người ngươi không nặng mùi khói dầu như đầu bếp, nhưng tay ngươi đã bán đứng ngươi.”

Triệu Khách cong môi mỉm cười, lập tức hiểu rõ vì sao đối phương biết được nghề nghiệp của hắn.

Hắn nhìn ngón tay, tuy ngón tay dài mảnh nhưng cũng không có cảm giác khô gầy, ngược lại mỗi ngón tay đều đầy đặn.

Nếu nhìn kỹ không khó phát hiện trên ngón tay giữa và ngón tay vô danh có một vài vết sẹo không đáng chú ý.

Những vết sẹo này là vết thương mà hắn để lại khi luyện tập cách dùng dao, trên cơ bản đã không thấy được nữa, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện những vết sẹo rất nhỏ bé kia.

Nhưng rất ít người có thể quan sát được vết sẹo này, cho dù quan sát được, bình thường cũng không ai liên tưởng hắn với nghề đầu bếp.

Đối phương chỉ đánh giá hắn một chút đã có thể nhanh chóng quan sát được vết sẹo không đáng chú ý, từ đó nhận ra nghề nghiệp của hắn, sức quan sát này thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên.

“Sức quan sát của ngươi rất nhạy bén, tin tưởng năng lực làm việc của ngươi cũng rất giỏi.” Ánh mắt Triệu Khách lại đánh giá Trương Tử Dương một lần nữa, đồng thời khen ngợi.

“Ha ha ha, bình thường thôi.”

Trương Tử Dương nhếch môi cười, đột nhiên đưa tay một phát bắt được cánh tay Triệu Khách, giọng nói trở nên trầm thấp, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, khẽ nói: “Ngươi từng giết người!”

Câu nói đột ngột khiến đồng tử của Triệu Khách co rụt lại nhưng nhanh chóng thả lỏng, nhẹ nhàng đẩy tay Trương Tử Dương ra nói: “Ta không thích mấy trò đùa thế này.”

Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, vẻ mặt Trương Tử Dương càng nghiêm nghị hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách nói: “Không! Ngươi từng giết người, ánh mắt vừa rồi của ngươi đã bán đứng ngươi, ngươi không chỉ từng giết người, còn không phải một người!”

Không đợi Triệu Khách mở miệng, ánh mắt Trương Tử Dương rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Khách, khẽ nói: “Ta cũng từng giết người, còn không phải một người, tối hôm qua ta vừa giết mấy chục triệu người.”

Chỉ thấy Trương Tử Dương nói xong, vẻ mặt nghiêm túc lại nở một nụ cười như tên trộm, bàn tay siết lại thành nắm đấm, làm thành dấu hiệu mà mấy nam nhân đều hiểu.

“Ha ha ha ha, bị dọa rồi à.” Trương Tử Dương nhếch môi cười ha hả, hắn ta cười rất to, trong cả hành lang đều nghe được tiếng cười của Trương Tử Dương.

“Ha ha ha ha, giết nhiều hơn ngươi, nhiều hơn ngươi!!”

Trương Tử Dương ngồi dưới đất chỉ vào Triệu Khách, trên mặt đang cười, nhưng giọng nói như đang tuyệt vọng gào thét.

Lúc này cửa phòng khám bệnh mở ra, chỉ thấy Vương Na và một nữ nhân khác bước nhanh ra.

Thấy Trương Tử Dương đã nằm rạp trên mặt đất cười như điên, nữ nhân đi theo bên cạnh Vương Na bước nhanh về phía trước, một tay ôm lấy Trương Tử Dương.

“Đừng cười, đừng cười, ngươi còn chưa điên đủ à!”

“Suỵt!”

Trương Tử Dương đưa tay che miệng nữ nhân, đồng thời làm ra động tác im lặng, ánh mắt cẩn thận đánh giá xung quanh, khẽ nói: “Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện, nơi này rất nguy hiểm, đừng nói!”

“Ngươi có thể suy nghĩ về phương án mà ta đã nói, những loại thuốc kia có thể tạm thời kiếm chế bệnh tình của hắn, nhưng cũng khiến bệnh tình của hắn nặng hơn, nếu có thể vẫn nên nằm viện điều trị.”

Bạn đang đọc [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố của Quá Thủy Khán Kiều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    119

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!