Mấy người cảnh sát này đều rất trẻ có lẽ chưa từng trải qua việc như thế này. Bị một đám thôn dân vây quanh thì rất hoảng, tôi lúc này cũng hơi hoảng hốt, nhưng không cần biết công hay tư tôi đều phải ngăn cản mâu thuẫn phát sinh thành bạo lực. Đồng thời tôi cũng biết tôi không phải họ Trần, nông thôn có kiểu thiên kiến khá nặng về dòng tộc, đến ông Ba người đức cao vọng trọng cũng từng nói ra câu tôi họ Diệp chứ không phải họ Trần, đừng nói đến những người nông dân này. Cho dù tôi có sinh ra và lớn lên ở đây thì trong mắt bọn họ tôi vẫn là người khác họ.
“Trưởng thôn, phải ngăn họ lại, không được để họ gây chuyện.” Tôi nói với Trần Thanh Sơn.
“Dừng lại cho tôi.” Trần Thanh Sơn quát lớn một tiếng. Giọng của ông ta rất to khiến đám thôn dân dừng lại.
“Anh là trưởng thôn nhưng cũng là người họ Trần. Tổ tông xưa kia đã chôn đá đầu rồng xuống giờ xuất hiện điều dị thường đây chính là sự cảnh cáo của tổ tiên không được để đám cảnh sát này mang bia đá đầu rồng đi, anh là đồ bất hiếu!” Trần Nhị Cẩu nói. Những lời này của Trần Nhị Cẩu rất rõ ràng muốn lôi tổ tiên nhà họ Trần ra để kích động người dân, những thôn dân vừa bị Trần Thanh Sơn quát cho dừng lại lại tiếp tục nhao nhao lên.
Tôi thực sự muốn xông lên vả cho Trần Nhị Cẩu hai cát bạt tai. Bình thường danh tiếng của Trần Nhị Cẩu mặc dù khá nhất trong số ba anh em họ Trần, nhưng những người qua lại với hắn đều biết thằng này cũng thuộc dạng tiểu nhân không phải dạng vừa. Trần Thanh Sơn trừng mắt với Trần Nhị Cẩu mắng: “Mày không nói không ai bảo mày câm, ông đây chưa từng nói sẽ để ai mang bia đá đầu rồng đi! Nhưng các người ai dám động tay với cảnh sát chính là chống người thi hành công vụ, đều phạm pháp! Ai dám làm bừa sau này đi ăn cơm tù thì đừng trách ông đây không nhắc nhở!”
Trần Thanh Sơn nói xong thì quay đầu nói với tiểu Vương: “Cái thứ này vậy mà lại chảy ra máu, nhưng nó thực sự là đồ mà tổ tiên Trần Gia đã chôn xuống, không có liên quan gì đến vụ án. Giờ tình hình các anh cũng đã thấy rồi, chắc hôm nay các anh không mang đi được đâu.”
Mặt tiểu Vương vẫn còn xanh lét liền gật đầu nói: “Pháp y đã thu mẫu máu rồi, quay về làm hóa nghiệm sẽ rõ, nếu không có gì bất thường là tốt nhất. Nhưng nếu như trong đó thực sự có thi thể vẫn mong mọi người bảo vệ vật chứng cho tốt, có khi thứ này lại có liên quan đến cái chết của Trần Văn Hải.”
Tôi thở phào ra một hơi, chuyện này cuối cùng cũng dừng lại. Nhưng đúng lúc này Trần Nhị Cẩu lại đột nhiên chỉ về phía đầu rồng hét lớn: “Làm cái gì thế? Cách xa đầu rồng ra.”
Tôi quay lại nhìn, Bàn tử nãy giờ không nói năng gì lại bỗng nhiên đi về phía đầu rồng vòng quanh trái phải xem xét tỉ mỉ, khuôn mặt trở nên vô cùng kỳ lạ. Cũng chính vì anh ta đứng quá gần đầu rồng nên mới bị Trần Nhị Cẩu quát.
Sau khi Trần Nhị Cẩu gào lên thì Bàn tử lập tức quay đầu lại. Vốn dĩ sắc mặt anh ta đã không được tốt giờ lại càng đen lại chỉ vào Trần Nhị Cẩu gằn giọng: “Tiểu tử, mày làm loạn cả ngày rồi, còn nói câu nữa có tin ông đây vặt cái lưỡi của mày ra không?”
“Mày dám!” Trần Nhị Cẩu không run sợ nói lại.
“Con mẹ nó phiền chết đi được.” Bàn tử chửi thề một câu rồi trực tiếp xông qua, động tác vô cùng nhanh không hề ăn nhập với thân hình đồ sộ của anh ta. Trong chớp mắt khi chúng tôi bao gồm cả Trần Nhị Cẩu còn chưa kịp phản ứng gì thì Bàn tử đã lao đến bên cạnh Trần Nhị Cẩu tặng cú vả trời giáng lên mặt hắn. Trần Nhị Cẩu mở mồm muốn kêu gào thì Bàn tử đột ngột móc từ trong túi ra một mảnh giấy nhét vào mồm, ấn cằm hắn lại rồi vỗ vỗ miệng hắn, một loạt động tác vô cùng nhịp nhàng mạch lạc.
“Đừng làm loạn nữa!” Lúc này tiểu Vương mới kịp phản ứng lại nhắc nhở Bàn tử dừng tay, đi đánh nhau trước mặt cảnh sát cũng không phải chuyện hay ho gì.
Trần Nhị Cẩu bị Bàn tử vỗ cho bồm bộp thì cũng nuốt cái mảnh giấy đó xuống. Bàn tử lùi qua một bên nhìn Trần Nhị Cẩu cười lạnh. Trần Nhị Cẩu vừa bị Bàn tử đánh cho đơ cả ra, đợi hắn định thần lại định há mồm ra chửi thì một màn kỳ lạ xuất hiện.
Hắn cứ há miệng ra những không thốt ra được câu nào.
Mặt hắn trong phút chốc đen lại.
Hắn tiếp tục há miệng to hơn, tay chỉ vào Bàn tử, nhưng mồm cứ ư ư a a không thốt ra được chữ nào.
Tôi cũng ngơ ra luôn, Bàn tử rốt cuộc đã làm cái gì mà đột nhiên biến Trần Nhị Cẩu thành người câm rồi?
“Ông đây xem thường nhất là cái loại đàn ông mồm như độc phụ, mày hót, hót nữa đi.” Bàn tử nói.