Chương 104: [Dịch] Người Vớt Xác

Bùa Im Miệng (2)

Phiên bản dịch 4336 chữ

Trần Nhị Cẩu tức muốn ói máu, nhưng bất kể hắn có mở miệng ra như nào cũng không thể nói được. Sau khi bị Bàn tử cười nhạo xong Trần Nhị Cẩu thực sự giống như một độc phụ nhe răng giơ móng vuốt lao về phía Bàn tử. Bàn tử chỉ cười lạnh một tiếng một cước đạp bay Trần Nhị Cẩu ra xa khiến hắn bò cũng không bò dậy được.

“Cảnh sát ở đây sao anh dám đánh người? Đồng chí cảnh sát, tên béo này đánh người các anh không quản sao?” Lập tức có người đối chất với cảnh sát, chỉ to mồm chứ rụt tay rụt chân không dám tiến lên. Tôi vừa liếc qua nhìn thì ra là anh họ của Trần Nhị Cẩu.

Lúc này tiểu Vương đi tới nói: “Xin lỗi, tôi nhìn thấy là vị này đang phòng vệ, là thôn dân động tay trước.”

Tiểu Vương nói xong thì thấp giọng nói với Bàn tử: “Vừa phải thôi. Anh đưa hắn ăn cái gì mà biến thành câm luôn rồi?”

“Bùa ngậm miệng. Nội trong ba ngày mà tôi không giải cho thì lưỡi của hắn sẽ thối rữa. Đồng chí cảnh sát anh không thể chỉ dựa vào một mảnh giấy mà định tội anh béo tôi chứ?” Bàn tử nói.

“Dạy dỗ hắn chút là được rồi, đừng để khó coi quá.” Tiểu Vương cười nói.

“Cái này anh cứ yên tâm, chỉ cần hắn quỳ xuống nhận lỗi với tôi tôi tự khắc sẽ giải bùa cho hắn.” Bàn tử nói. Nói xong Bàn tử lại nói lớn với tiểu Vương: “Trong bia đá đầu rồng này không có thi thể, thứ này là trấn phong thủy, đôi ba lời tôi không thể nói rõ với anh được. Thân phận của các anh không thích hợp quản những chuyện thế này, các anh quay về đồn đi.”

Màn ra tay yểm bùa im miệng của anh béo vừa rồi đừng nói tiểu Vương mà mấy người cảnh sát ở đó đều vô cùng kinh ngạc, thế nên lời của Bàn tử giờ rất có trọng lượng. Tiểu Vương gật đầu nói: “Được, vậy chúng tôi đi trước. Tôi nghe bọn họ đều gọi anh là anh béo, không biết nên xưng hô thế nào?”

“Cứ gọi tôi là Bàn Tử.” Bàn tử vẫy tay.

“Bàn… Bàn Tử, có tiện lưu số điện thoại không, sau này thường xuyên liên lạc.” Tiểu Vương cảm thấy gọi cái tên này có chút gượng gạo.

“Cậu đúng là thật biết tận dụng cơ hội. Được, ai bảo tôi thấy cậu nhóc cậu rất thuận mắt. Số điện thoại cậu bao nhiêu đưa đây tôi lưu vào.” Bàn tử cười nói.

Lưu số điện thoại xong thì tiểu Vương và đồng đội cùng rời đi. Vốn dĩ lúc xảy ra xung đột bọn họ rất muốn rời đi mới phải, nhưng tôi phát hiện ra mấy người họ sau đó lại không nỡ đi. Cảnh sát thì cũng giống như người bình thường, thấy cảnh bia đá đầu rồng chảy máu đã đủ kỳ lạ rồi, lại thêm màn biểu diễn vừa rồi của Bàn tử, ai mà chẳng thấy hiếu kỳ muốn nán lại xem náo nhiệt chứ.

Đợi đám cảnh sát tiểu Vương đi rồi, Bàn tử mặt mày bắt đầu khôi phục lại vẻ trầm trọng lúc nãy. Anh ta bước tới gần bia đá đầu rồng tiếp tục đi vòng quanh quan sát, vừa quan sát vừa bấm bấm đốt ngón tay tính toán gì đó.

Tôi bước qua đó hỏi: “Bàn tử, anh nhìn ra điều gì rồi?”

“Không có, tên khốn đó tuy rằng la lối om sòm nhưng hắn nói không sai. Bia đá đầu rồng chảy máu chắc chắn biểu thị điều gì đó nhưng nhất thời Bàn tử tôi không nghĩ ra được. Diệp tử cậu gọi điện cho anh trai cậu đi. Tôi cảm thấy sự việc này có gì đó không đúng lắm, giống như gặp phải chuyện rắc rối rồi.” Bàn tử nói.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Bàn tử gấp gáp lo lắng như vậy. Thậm chí cái ngày đó đánh nhau với quan tài đá cũng không thấy sắc mặt anh ta trầm trọng tới vậy. Tôi không dám chần chừ gập tức cầm điện thoại gọi cho anh trai tôi. Anh trai rất nhanh đã bắt máy, tôi vốn chuẩn bị nói tình hình cho anh, không ngờ anh đã trực tiếp nói với tôi: “Đưa điện thoại cho Bàn tử.”

Tôi đã sớm quen với việc anh ấy cái gì cũng biết cho nên anh ấy ở tận Tam Lý Đồn vẫn biết chuyện ở đây cũng không có gì lạ. Tôi đưa điện thoại cho Bàn tử, Bàn tử áp điện thoại lên tai nói: “Là tôi.”

Nói xong Bàn tử trả lại điện thoại cho tôi, tôi nhìn thì đã ở trong trạng thái ngắt.

Trước sau mới nói đâu được hai giây mà anh trai tôi đã nói xong rồi sao? Không thể nào chứ? Tôi nghĩ rằng anh trai không quản chuyện này hoặc sẽ nói ba chữ “không có cách”. Ai ngờ Bàn tử cúp điện thoại xong thì trực tiếp móc ra hai lá bùa vàng đặt xuống đất, cắn đầu ngón tay dùng máu làm mực dùng ngón tay làm bút mà bắt đầu vẽ lên bùa.

“Anh trai tôi đã nói gì vậy?” Tôi rất hiếu kỳ hỏi. Bàn tử lập tức bắt đầu các thao tác, lẽ nào trong hai giây này anh trai đã chỉ cách cho Bàn tử?

“Nhất diệp chướng mục.” Bàn tử nói.

Trong lúc nói Bàn tử đã vẽ xong lên hai lá bùa, anh ta mỗi tay cầm một lá trực tiếp dán lên hai mắt của bia đá đầu rồng.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    29

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!