Chương 105: [Dịch] Người Vớt Xác

Tấm Bia Đá Thái Sơn (1)

Phiên bản dịch 4775 chữ

Sau khi dán bùa xong, Bàn Tử thở hắt ra một hơi, chỉ thấy hai con mắt rồng bị chảy máu sau khi được dán hai lá bùa này lên, thì không còn chảy máu nữa, lúc này mấy thôn dân nhìn Bàn Tử cũng không dám thở mạnh, có lẽ họ không đồng ý chuyện Bàn Tử làm trò gì đó gian lận trên tấm bia đầu rồng của Trần gia, nhưng tấm gương Trần Nhị Cẩu bày ra trước mắt nên còn ai dám nói gì?

Bàn Tử làm xong tất cả những chuyện này, biểu cảm trên mặt vẫn chưa hề thả lỏng, tôi và Trần Thanh Sơn đi qua đó, cũng không dám thở mạnh vì sợ lại xảy ra chuyện, sau khi đợi một lúc, Bàn Tử nói với Trần Thanh Sơn: “Trưởng thôn, gọi mấy người khiêng đầu rồng này vào trong lại đi, chôn lại cho kĩ.”

“Chuyện này rốt cuộc là sao thế?” Trần Thanh Sơn hỏi, hôm nay xảy ra một chuỗi sự việc liên hoàn, tôi cảm nhận được rõ ràng tâm trạng của Trần Thanh Sơn rất căng thẳng.

Bàn Tử lắc đầu, nói: “Không biết, khi nãy Tôn Trọng Mưu chỉ nói với tôi bốn chữ Nhất diệp chướng mục, Bàn Gia tôi cũng không biết Nhất Diệp Chướng Mục này của cậu ta rốt cuộc là có ý gì, nhưng tình hình cấp bách nên tôi chỉ có thể dùng máu của mình vẽ bùa trấn tà rồi dán lên, không ngờ lại có tác dụng.”

“Nhất diệp chướng mục?” Tôi nhắc lại, thì ra anh trai nói điện thoại chỉ vỏn vẹn hai giây là bốn chữ này, tôi nhẩm đi nhẩm lại từ này mấy lần, cảm thấy trong tình huống cấp bách Bàn Tử lựa chọn che mắt bia đầu rồng này lại cũng dễ hiểu, dù sao nó cũng có nghĩa là che mắt lại mà.

“Từ này có nghĩa là gì vậy Diệp Tử? Cậu biết tôi không có trình độ mà.” Trần Thanh Sơn hỏi tôi.

“Đây là một câu thành ngữ, Nhất diệp chướng mục, bất kiến Thái Sơn, đại loại ý nghĩa là bị thành kiến làm cho mụ mị, không nhìn rõ được bản chất của sự việc.” Tôi giải thích với Trần Thanh Sơn.

“Cậu nói gì cơ? Nhất Diệp chướng mục gì?” Không ngờ sau khi tôi nói xong câu này, vẻ mặt Bàn Tử lập tức thay đổi rồi nhìn sang tôi, căng thẳng hỏi.

“Là Bất kiến Thái Sơn á.” Tôi có chút không hiểu được vấn đề, nói.

“Thái Sơn, Thái Sơn, tấm bia đá Thái Sơn.” Bàn Tử lầm bà lầm bầm, anh ta niệm đi niệm lại mấy lần, đột nhiên vỗ lên đùi một cái, nói: “Tôi hiểu rồi, trưởng thôn, lập tức gọi người đưa đá đầu rồng này trả về chỗ cũ, lập tức, nhanh lên!”

Trần Thanh Sơn cũng bị Bàn Tử làm cho đầu óc rối mù, nhưng nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Bàn Tử, ông ấy cũng không dám lơ là, lập tức gọi mấy cậu thanh niên trai tráng khiêng tấm bia đầu rồng này trả về lại trong cái hố sâu ở phòng Hàn Tuyết, Bàn Tử cũng theo vào trong phòng, chỉ đạo: “Lấp đất lên trên.”

Đợi cho đến khi cái hố này được lấp xong, mọi thứ đều khôi phục lại hiện trạng ban đầu, vẻ mặt Bàn Tử mới giãn ra được một chút, Trần Thanh Sơn nói với các thôn dân: “Mọi người ai cần làm gì thì cứ đi làm việc nấy đi, còn chưa ăn sáng xong phải không? Mau quay về làm việc đi, bên này không còn chuyện gì nữa đâu.”

Đến lúc này thật ra cũng chẳng còn chuyện gì náo nhiệt để mà hóng nữa, mọi người đều giải tán, chỉ có điều lòng hiếu kì của mọi người cũng bị khơi lên, tôi thấy có không ít người vừa đi vừa bàn tán, đợi sau khi mọi người tản đi hết chúng tôi mới phát hiện ra tên Trần Nhị Cẩu không thể nói chuyện đó đang ngồi xổm trên đất, ánh mắt rất kì lạ nhìn mấy người chúng tôi.

“Sao cậu còn chưa cút đi?” Trần Thanh Sơn mắng.

Trần Nhị Cẩu cứ ngồi xổm trên đất như vậy, ôm lấy chân chỉ chỉ vào miệng của mình, rồi dùng ánh mắt e sợ nhìn Bàn Tử, ra hiệu rằng Bàn Tử mà không giải bùa cấm khẩu cho hắn thì hắn sẽ không đi, Trần Thanh Sơn vừa nhìn thấy thì không nhịn được cười: “Bây giờ biết sợ rồi, sáng sớm chạy đến đây làm gì? Được mỗi cái cứ châm dầu vào lửa, chẳng phải Bàn Gia đã nói rồi sao, hoặc là cậu quỳ xuống dập đầu, hoặc là đợi cái lưỡi cậu nát ra đi, chuyện này tôi không giúp được đâu.”

Trần Nhị Cẩu lắc đầu, vẻ mặt ấm ức, thể hiện rằng mình sẽ không quỳ, Trần Thanh Sơn nói: “Không quỳ thì thôi. Cậu muốn đợi như thế thì cứ đợi đi.”

Sau đó Trần Thanh Sơn nói với Bàn Tử: “Đi thôi, tìm chỗ khác nói chuyện.”

Vừa nhìn thấy chúng tôi muốn bỏ đi, Trần Nhị Cẩu lập tức cuống lên, lúc này hắn ta vừa e sợ, vừa không cam lòng, biểu cảm trên mặt cũng rất bối rối, con người tôi thì lại mềm lòng, dù sao cũng là người cùng thôn, tôi bèn nói với Bàn Tử: “Được rồi Bàn Tử, chấp nhặt với cậu ta lại ảnh hưởng đến thân phận của anh, giải bùa cho cậu ta đi, tội nghiệp mà.”

“Cậu biết cái rắm, loại tiểu nhân như hắn cần phải chỉnh đốn, cậu mà giữ thể diện cho hắn thì hắn sẽ được đằng chân lân đằng đầu, nếu cậu chỉnh hắn đâu ra đó đến nỗi hắn phải thu xếp thái độ lại ngay ngắn mới được, nếu không thằng cháu này sẽ không phục đâu, ngược lại hắn sẽ giở trò làm cậu bực mình thêm thôi.” Bàn Tử nói.

“Dù gì anh cũng là người tu đạo, lệ khí trên người nặng thật, thật tình chẳng nhìn ra được chút gì gọi là ý nghĩa của đạo thuận theo tự nhiên trên người anh cả.” Tôi cười nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    36

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!