“Bàn Tử đây mới gọi là đạo thuận theo tự nhiên, muốn làm gì thì làm đó không bị ràng buộc, thái độ cứ phải đi ngược lại bản tính để làm cũng chẳng sao, cái đấy gọi là Nhị Khuyết.” Bàn Tử nói.
Bàn Tử vừa nói dứt lời, tôi bèn nghe thấy đằng sau lưng có tiếng dập đầu, quay đầu lại nhìn, Trần Nhị Cẩu ở phía sau đã quỳ hướng về bóng lưng của chúng tôi, ra sức dập đầu xuống đất.
Hắn ta bây giờ, cùng với lúc nãy hắn diễu võ dương oai quả thật như hai người hoàn toàn khác biệt.
Bàn Tử không thèm quay đầu lại, nói: “Người anh em Vua Trộm, đã thấy chưa? Bàn Gia tôi nói không sai chứ? Người mà miệng mồm càng hung dữ thì cmn càng không có cốt cách, người hung tàn thật sự thì làm gì nói nhiều lời thừa thãi như vậy? Về điểm này thì cậu nên học hỏi Diệp Kế Hoan cùng tên cùng họ với cậu đi, anh Diệp xã hội của tôi, người dữ không nói nhiều lời.”
“Thôi được rồi mà, người ta cũng đã quỳ rồi, mau mau giải bùa đi.” Tôi nói, câu nói của Bàn Tử khiến tôi bất giác nghĩ đến người anh trai Tôn Trọng Mưu của tôi, chẳng phải anh ấy là một người dung dữ không nói nhiều lời điển hình đó sao?
Con người của Bàn Tử này chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội xuống tay với người thất thế, anh ta quay đầu, cười nói với Trần Nhị Cẩu: “Nếu cậu thật sự có thể vẫn luôn khí phách như vậy, Bàn Gia tôi cũng nể cậu là một nam tử hán, không ngờ cũng là trứng mềm (hèn nhát), cút về đi, uống một cân (0.5kg) dầu vừng là không sao nữa.”
“Phải uống một cân thật hả?” Tôi thì thầm hỏi nhỏ.
“Uống một ngụm là không sao rồi, nhưng nếu không để hắn uống đến mức ruột đổ dầu thì hắn sẽ không nhớ lâu được.” Bàn Tử nói.
“Con người anh thật độc ác quá đi.” Tôi vừa cười vừa mắng.
Về đến ủy ban thôn, vẻ thư giãn mà mới nãy Bàn Tử giả vờ bày ra với Trần Nhị Cẩu lại biến mất một lần nữa, trên mặt anh ta lại hiện lên nét cau có, không đợi tôi và Trần Thanh Sơn mở miệng hỏi, Bàn Tử đã nói: “Nhất diệp chướng mục không quan trọng, không phải chứ Vua Trộm, Bàn Gia tôi thật sự không biết phía sau còn có bốn chữ Bất kiến Thái Sơn, hai chữ Thái Sơn này quan trọng, bia Thái Sơn là thứ trấn trạch, là Tôn Trọng Mưu đang nói cho tôi biết, tấm bia đầu rồng này đè lên trên mắt phong thủy của Phục Địa Câu, công hiệu không phải là muốn hưng vượng cả Phục Địa Câu, mà tác dụng của đá Thái Sơn, là trấn địa khí của Phục Địa Câu. Tấm bia đầu rồng này hơn phân nửa là đá Thái Sơn.”
“Trấn địa khí?” Tôi hỏi.
Bàn Tử gật đầu, nói: “Chẳng phải lúc trước chúng ta còn nghĩ, Phục Địa Câu lưng tựa núi Phục Ngưu, chân đạp sông Lạc Thủy, tàng phong tụ thủy vốn là nơi địa linh nhân kiệt, chứ không phải là nơi nghèo đói khổ sở thế này, lúc đó Bàn Gia còn không tìm được mấu chốt nằm ở đâu, bây giờ xem ra tấm bia đầu rồng mà ông Ba của cậu thà chết cũng muốn bảo vệ mới là nguyên nhân khiến Địa khí của Phục Địa Câu không phát huy được.”
“Vậy ý của anh là chỉ cần lấy tấm bia đầu rồng đó ra, Phục Địa Câu sẽ trở nên ngày càng tốt đẹp hơn?” Tôi hỏi lại một lần nữa.
Vậy mà Bàn Tử lại gật đầu thật.
“Vậy anh còn chôn nó lại làm gì? Mau mau lấy nó ra đi chứ!” Trần Thanh Sơn nói, đây không những là suy nghĩ của một người làm trưởng thôn như ông ấy, mà ngay cả tôi cũng nghĩ như vậy, lấy nó ra thì có thể giàu có, ai lại muốn cứ nghèo mãi vậy đâu?
“Hai người các người đúng là tầm nhìn hạn hẹp, không nghe Bàn Gia tôi nói là trấn áp địa khí sao? Mắt rồng đó vừa chảy máu thì Bàn Gia biết ngay đã gây họa rồi, nếu như tôi đoán không nhầm, tấm bia đầu rồng này là do một cao nhân để lại, hơn nữa còn không phải là một cao nhân bình thường, chắc chắn phải có kiến thức sâu rộng về phong thủy mới được, trên mắt phong thủy của cả Phục Địa Câu này, có một cao nhân đã dựng nên tấm bia đầu rồng, đây chính là kiểu vẽ mắt cho rồng, con rồng Phục Địa Câu này còn sống, là thứ có linh tính, nhưng bia đầu rồng trên mắt phong thủy này vừa lấy ra thì hai mắt bỗng nhiên chảy máu, đây chính là cảnh báo của bia đầu rồng, thật ra cho dù Tôn Trọng Mưu không nói, Bàn Gia tôi cũng sẽ đặt nó về chỗ cũ.” Bàn Tử nói.
Thật ra tôi đã hiểu hơn phân nửa những gì Bàn Tử nói, ý của anh ấy chính là có cao nhân đã lập tấm bia đầu rồng này trên mắt phong thủy, khiến Long khí không lọt ra ngoài, không thể nuôi dưỡng người dân của Phục Địa Câu, nhưng long khí lại đang trấn áp thứ gì đó, còn có một công dụng khác nữa, cho nên Bàn Tử mới tiếp tục đặt bia đầu rồng vào đó, điều này có ý nghĩa giống như phong ấn trong mấy tiểu thuyết tu chân.
Tôi đem chuyện này hỏi Bàn Tử, Bàn Tử gật đầu, nói: “Thông minh, trẻ nhỏ dễ dạy!”
“Vậy thứ bị trấn áp là thứ gì?” Tôi nhanh chóng tỉa tót câu chữ, ngắt lời Bàn Tử.
“Nếu như Bàn Gia tôi đoán không sai, hẳn là cái thứ ở dưới nước, trong Mười hai hang quỷ có vô số xác chết trôi, sớm đã trở thành nơi gom xác, thi khí còn ngút trời, cái thứ ở bên trong quan tài đá dưới nước còn được người ta gọi là Thần Sông, bản lĩnh thì mấy người cũng thấy rồi đó, nhưng mười hai hang quỷ lại không thể nào mang tai họa đến nhân gia, nhiều nhất là ai vào đó thì sẽ không ra được, cũng có nghĩa rằng cậu không chọc vào nó thì sẽ bình yên vô sự, tại sao lại như vậy? Đều là vì bia đầu rồng đó đang trấn giữ nó! Bây giờ các người còn trách Bàn Gia tôi đem bia đầu rồng bỏ lại vào đó nữa không?” Bàn Tử nói.