Mua một người phụ nữ về, nhưng vấn đề là Trần Thạch Đầu có tận ba thằng con trai, ba thằng nhóc này như sài lang hổ báo, bình thường nhìn thấy con gái là nhãn cầu hận không thể rớt ra ngoài, chuyện ngày càng phức tạp rồi đây, theo tính cách thối tha của ba thằng nhóc đó, dù Trần Thạch Đầu đưa cô gái vừa mua về cho ai, thì hai tên còn lại cũng sẽ xé xác ông ta ra.
Người dân thôn đang mở to mắt chờ xem náo nhiệt của nhà Trần Thạch Đầu, ai ngờ nhà Trần Thạch Đầu lại yên ắng lạ thường, cả ông ta lẫn ba thằng nhóc kia cũng không thường xuyên ra ngoài.
Lúc này mọi người chợt bừng tỉnh, đều muốn lớn tiếng chửi một câu mẹ nó, nhà Trần Thạch Đầu không chỉ kế tục cái nghèo, mà còn kế tục cả bản tính loạn luân, nhìn thế này, là ba thằng con nhà Trần Thạch Đầu cùng chiếm đoạt cô gái đó rồi?
Chuyện này bị lan truyền trong thôn rất ầm ĩ, trong thoáng chốc chuyện vớt xác của anh trai tôi chỉ là chuyện vặt, khi chuyện này truyền đến tai tôi, tôi lập tức nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, vốn chuyện buôn người đã là phạm pháp, bây giờ còn cộng thêm tội hiếp dâm tập thể, chính là tội tăng thêm một bậc!
Theo lý mà nói, mấy tên cầm thú của nhà Trần Thạch Đầu bị pháp luật trừng phạt là xong, vấn đề là cô gái đó đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, đừng thấy ba thằng nhóc kia ăn tạp mà lớn, cơ thể đứa nào đứa nấy cũng như trâu, giả như thật sự ba thằng súc sinh đó chà đạp cô gái, vậy cô gái đó không chết cũng sống không bằng chết!
Những chuyện khác tôi có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng chút ý thức công bằng duy nhất còn sót lại cũng nói với tôi rằng chuyện này tôi nhất định phải quản, nhưng vì chuyện lúc nhỏ, thêm việc tôi cực kỳ không muốn tiếp xúc với Trần Thạch Đầu, nên tôi quyết định tìm trưởng thôn Trần Thanh Sơn.
Tên ba thằng con nhà Trần Thạch Đầu rất đơn giản, chính là Đại Khuê, Nhị Khuê và Tam Khuê. Bởi vì hàng ngày rất thích gây chuyện đánh nhau, ngay cả ông bố cũng bị chúng đánh rất ác, bọn chúng đã ra tay thì sẽ ra tay rất tàn nhẫn, nên chúng còn có một biệt danh là ba con chó điên, mà trong thôn chỉ có trưởng thôn Trần Thanh Sơn là người duy nhất có thể hàng phục được ba con chó điên này.
Tục ngữ nói rất hay, cán bộ thành phố là uống rượu mà có, còn cán bộ cơ sở là do đánh đấm mà có. Lời này nói không hề sai, Trần Thanh Sơn này cao khoảng một mét tám, thân hình cao to lực lưỡng. Hồi nhỏ tên này rất thích xem phim Thiếu Lâm Tự do Lý Liên Kiệt đóng, nên đã mang màn thầu lên Tung Sơn bái sư học nghệ,
Sau cùng không vào được Thiếu Lâm nên theo một người thầy ở Đăng Phong học công phu quyền cước mấy năm. Dù không phải cao thủ võ lâm, nhưng đánh nhau cũng rất lợi hại, có một lần ba anh em Trần gia đánh nhau với Trần Thanh Sơn, một mình Trần Thanh Sơn đánh cho ba tên đó lê lết không đứng dậy nổi, từ đó về sau ba tên đó rất phục Trần Thanh Sơn.
Trần Thanh Sơn này không học hành nhiều, nhưng lại rất mê quyền chức, dù chỉ là cán bộ nhỏ nhưng rất nâng niu cái mũ trên đầu, nhưng ông ấy vẫn là một người chính trực, đối với tôi cũng rất chiếu cố, tôi liền đến tìm ông ấy, vừa thấy tôi đến, Trần Thanh Sơn lập tức cầm một bình rượu nói: “Diệp Tử, thanh niên trẻ tuổi của thôn chúng ta, chỉ có uống rượu với cậu thì tôi đây mới có thể uống thoải mái, nào đến đây!”
Tôi giữ tay ông ấy lại nói: “Trưởng thôn, lúc nào uống rượu cũng được, hôm nay cháu có chuyện quan trọng đến bàn bạc với bác.”
Trần Thanh Sơn nhìn tôi nói: “Là chuyện Trần Thạch Đầu mua cô gái kia phải không? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi biết mua bán người là phạm pháp, nhưng nhìn vào tình hình trong thôn chúng ta không thể không làm vậy!”