Tôi kể cho cô ấy nghe về tình hình bên Trần Thanh Sơn, cô ấy lo lắng nói: "Chuyện này sao có thể đợi được chứ? Cô gái đó nhất định đã bị tra tấn rất dã man, không được, bây giờ tôi đi báo cảnh sát, để cảnh sát tới đó."
"Cô đừng vội, trưởng thôn nói cũng không sai, một khi cô đi báo cảnh sát, cảnh sát tới đây thì chuyện mua dâu của những gia đình khác sẽ bại lộ, chưa kể tôi và trưởng thôn có thể sẽ bị liên lụy, chuyện này cũng không quan trọng, nhưng cô nghĩ xem, nếu những cô gái đó bị thả về, vậy con và gia đình của họ phải làm sao?" Tôi nói với Hàn Tuyết.
“Nói vậy cũng đúng.” Hàn Tuyết lập tức trả lời.
Đây là lý do tôi thích nói chuyện với Hàn Tuyết, có lúc cô ấy sẽ là một cô ấy tràn đầy sự cảm thông, nhưng có lúc cũng cực kỳ lý trí, chuyện này nếu đổi lại là cô gái khác nhất định sẽ nói “tôi không quan tâm”, “tôi nhất định phải báo cảnh sát” vân vân mây mây các kiểu, nhưng Hàn Tuyết lại có thể lập tức hiểu ra vấn đề tôi đang bận tâm.
"Nhưng cũng phải nghĩ cách nhanh một chút, cô gái đó còn ở nhà Trần Thạch Đầu thêm một ngày, chắc chắn là thêm một ngày bị người ta dày vò." Hàn Tuyết nói.
Tôi gật đầu, trong lòng cũng nghĩ như Hàn Tuyết, vẫn là nên ra sức bảo Trần Thanh Sơn đi nói chuyện, nếu như không khuyên được, thì chỉ còn cách đi báo cảnh sát, trước mắt đã nói qua, nếu thật sự Trần Thanh Sơn để cha con nhà Trần Thạch Đầu thả cô gái đó đi, một khi được cứu thoát cô gái đó chắc chắn cũng sẽ báo cảnh sát, tính chất cũng giống nhau, dù làm vậy, thực sự trong lòng tôi vẫn hi vọng Trần Thạch Đầu có thể chủ động thả người, như thế dù có phạm tội vẫn được xem là lấy công chuộc tội phải không?
Suy cho cùng cho dù tôi không thích cha con nhà họ, thì họ cũng là những kẻ rất xấu xa trong thôn.
Nào ngờ, sáng sớm hôm sau, trong thôn lại xảy ra chuyện, mộ của Cô Ngốc đã bị người ta đào lên rồi.
Vì dù sao tôi cũng là cán bộ trong thôn, nên mới sáng sớm Trần Thanh Sơn đã gọi điện cho tôi bảo tôi qua đó, chúng tôi cùng đi đến mộ Cô Ngốc, trên đường đi Trần Thanh Sơn luôn mắng: "Con mẹ nó, thằng mù nào lại đi bới mộ của cô gái ngốc kia chứ, ai chả biết lúc chôn cất cả quan tài cũng mua không nổi, Trần Thạch Đầu chỉ quấn tấm chiếu rách rồi chôn luôn. Có thể đào được cái gì từ trong mộ cô ta ra chứ?"
“Có khi nào Trần Thạch Đầu kết thù với ai?” Tôi hỏi.
Trần Thanh Sơn ngẫm nghĩ rồi vỗ vào đầu tôi, cười nói: “Thật không hổ danh là người có văn hóa, mới một tý đã nghĩ được ra điểm mấu chốt, ba anh em Đại Khuê giống như chó điên vậy, có rất nhiều người nhìn chúng không thuận mắt, cũng chính là muốn chỉnh đốn chúng rồi!”
“Người sống gây tội, lại đi đào mộ mẹ người ra, xem ra tên đào mộ này cũng không phải thứ tốt đẹp gì.” Tôi nói.
Hai người chúng tôi vừa đi vừa nói một hồi đã tới mộ Cô Ngốc. Mộ của Cô Ngốc nằm cạnh mộ Trần Lão Căn, phần mộ của Trần Lão Căn hoàn toàn không tổn hại gì, nhưng mộ của Cô Ngốc lại có một cái lỗ lớn.
Sau khi hai chúng tôi đến đó, ở đó đã có không ít dân thôn đứng vây quanh, ngay đến cả người đức cao vọng trọng trong thôn là Ông Ba cũng ở đó. Chỉ có điều ông ấy đang cau mày nhìn chăm chú vào cái lỗ lớn trong mộ Cô Ngốc, người dân thì thôn bàn tán ầm ĩ,tôi nghe họ bàn tán là không có chuyện có người đào mộ Cô Ngốc lên, chắc chắn là do cô ấy tự mình đội mồ sống dậy.
Vừa nghe thấy trọng điểm này tôi lại nhớ tới chuyện hồi tôi ba tuổi bị Trần Thạch Đầu bế tới đào mộ Cô Ngốc, tôi cảm thấy nhịp thở có chút gấp gáp.
Nhưng tôi không tin lời mọi người nói, dù năm đó Cô Ngốc đội mồ chui lên, nhưng cũng là chuyện của hai mươi năm trước rồi, thi thể đã sớm mục nát rồi, lấy đâu ra xác để sống dậy nữa chứ?
Ông Ba liếc thấy chúng tôi đến, liền gật đầu một cái, rồi nói: “Thanh Sơn, cậu qua đây.”
Ông Ba ở trong thôn là người đức cao vọng trọng, bây giờ cách gọi tộc trưởng không phổ biến, nhưng chính là như vậy, trong thôn uy danh của Ông Ba cao hơn rất nhiều so với những cán bộ như chúng tôi. Ông ấy gọi Trần Thanh Sơn qua một bên nói vài ba câu. Sau đó Trần Thanh Sơn liền trở lại ngồi xổm xuống nghiên cứu cái hố.
Tôi đi qua thì thầm hỏi: “Ông Ba gọi bác qua làm gì vậy? Thần bí quá”
Trần Thanh Sơn kéo tay tôi, ra hiệu bảo tôi nhìn vào cái hố, sắc mặt ông ấy có chút trắng: “Cậu xem cái hố này, là do người dùng tay đào, cậu xem dấu móng tay này, còn có hướng hoa văn này, là được đào từ trong ra ngoài, cậu hiểu ý tôi không?”
Tôi vừa nhìn đã nhận ra rồi, nhưng tôi vẫn có chút không nguyện ý tin, cố chấp nói: “Chú ý thân phận, bác là Đảng viên Cộng Sản đấy, là người theo chủ nghĩa duy vật!”
Trần Thanh Sơn vẫy tay nói: “Dẹp cậu đi, năm đó khi xác Cô Ngốc sống dậy cậu vẫn còn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, là tôi tận mắt chứng kiến mọi chuyện đấy.”
Tôi cười khổ không nói gì, trong lòng rất muốn nói với ông ấy trải nghiệm của bản thân, nhưng tôi sợ sẽ dọa chết ông ấy!