Chương 30: [Dịch] Người Vớt Xác

Thần Sông (1)

Phiên bản dịch 5417 chữ

Tôi không biết tại sao chú Trụ Tử lại muốn nói với tôi việc này, chú Trụ Tử cũng nhìn ra được việc tôi đang muốn nghe là tại sao chú ấy có thể vớt được Cô Ngốc từ trong mười hai hang quỷ ra, chú ấy ngồi ở mép giường híp mắt nhìn tôi nói: “Diệp Tử, cháu đứng gấp, những chuyện tiếp theo mà chú nói với cháu, cháu phải quay về phải nói với anh cháu.”

Tôi còn muốn nói tiếp, liền bị chú ấy ra hiệu ngừng lại, chú ấy nói: “Tin hay không thì tùy cháu.”

Tôi gật gật đầu, ngồi cạnh chú Trụ Tử, giúp chú ấy châm thuốc, nói: “Chú nói đi.”

Người vợ đầu tiên của chú Trụ Tử, là bị lão Long Vương bắt đi, đó là cách nói của dân làng, nói chính xác là, bị sét đánh chết, bởi trong suy nghĩ của dân làng, lão Long Vương có thể hô mưa gọi gió, tạo nên sấm sét, vì vậy người bị sét đánh chết đều là đã tạo nghiệp, vậy bên bị lão Long Vương bắt đi, đó gọi là thay trời hành đạo.

Người vợ đầu tiên của chú Trụ Tử - Tú Nga là một người phụ nữ có tính tình nóng nảy, điển hình cho dạng phụ nữ đanh đá chua ngoa ở nông thôn, tính tình của chú Trụ Tử hiền lành sẽ không trách mắng bà ấy, vì vậy bà ta không chỉ thường cãi nhau với hàng xóm, mà ở nhà cũng đối xử với mẹ ruột của chú Trụ Tử không tốt, động tí là mắng chửi, lấy cơm thiu cho mẹ chồng già yếu ăn, chú Trụ Tử không nói gì, nhưng chú ấy cũng là một người con có hiếu, chuẩn bị bỏ người phụ nữ đó, nhưng ở thời đại đó bỏ vợ là việc lớn, hơn nữa mẹ của chú Trụ Tử cũng không đồng ý, bà ấy nói với chú Trụ Tử: “Mẹ là người sắp nằm xuống rồi, chịu khổ một chút cũng không sao, nhưng nếu con không có vợ bên cạnh thì sẽ cô độc một mình, vậy mẹ ở dưới cũng không thể an lòng, nếu con dám ly hôn, mẹ không thiết sống nữa.”

Chú Trụ Tử biết, mẹ già không muốn nhìn mình nhà tan cửa nát, nên mới bằng lòng chịu khổ, vì nghe lời mẹ, chú Trụ Tử chỉ có thể nhẫn nhịn không nói gì, lén sau lưng làm chút cơm cho mẹ ăn. Nhưng việc này cuối cùng vẫn bị Tú Nga phát hiện ra, bà ta mắng chửi chú Trụ Tử và mẹ già thậm tệ, hàng xóm láng giềng đều đến xem náo nhiệt, bà ấy còn không cảm thấy xấu hổ, ép mẹ chú Trụ Tử phải quỳ xuống dập đầu với bà ta, phải đảm bảo sau này không để con trai chăm sóc riêng cho mình nữa mới cho qua.

Tối hôm đó, mẹ của chú Trụ Tử gọi chú Trụ Tử đến bên giường, lần nữa dặn dò chú ấy không được bỏ Tú Nga, nhà nghèo, hai người họ vẫn chưa có con, một khi bỏ vợ, chú Trụ Tử nhất định không lấy được vợ nữa, nhà chú sẽ tuyệt hậu, còn nói tính tình Tú Nga nóng nảy, khi có con của mình sẽ từ từ tốt lên, phụ nữ lúc còn trẻ, ai không có chút bồng bột cơ chứ?

Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ của chú Trụ Tử treo cổ trên xà nhà tự vẫn, chú Trụ Tử nhìn thấy xong người như phát điên, Tú Nga ngày thường vẫn ngang ngược thành thói nhìn thấy mẹ chồng thắt cổ tự vẫn, lại thấy chồng mình tức giận cực độ, hai mắt đỏ au cũng bị dọa kinh hồn bạt vía, lần đó, người luôn nhún nhường trong cuộc sống vợ chồng như chú Trụ Tử đã cầm gậy đánh Tú Nga một trận thừa sống thiếu chết, trận đòn đó làm cho Tú Nga cả tháng cũng không xuống được giường.

Đánh thì đánh nhưng chú Trụ Tử vẫn nhớ lời hứa với mẹ lúc trước, nên không bỏ Tú Nga, còn Tú Nga sau cái chết của mẹ chồng và bị đánh một trận thì tính khí cũng hiền dịu đi không ít, nhưng ngay ngày thứ ba sau khi Tú Nga khỏe lại, đang ngồi nhổ cỏ thì bị sét đánh trúng, chết ngay tại chỗ.

Người trong thôn đều nói Tú Nga chết là đáng, do cô ta bất hiếu, lão Long Vương cũng nhìn không được nữa, nên mới đoạt mạng cô ta, nhưng mặc kệ người khác nói như thế nào, người chết coi như hết, đặc biệt là với chú Trụ Tử, Tú Nga có không tốt như thế nào thì cũng là một người chăm chỉ, trong nhà chỗ nào cũng chăm sóc ngăn nắp sạch sẽ, công việc đồng áng cũng khiến cô ta chịu nhiều cực nhọc. Bây giờ người cũng đã chết, chú Trụ Tử cũng không hận cô ta.

Hai năm sau, nhờ người mai mối, chú Trụ Tử gặp được người vợ thứ hai, rất nhanh liền kết hôn, người vợ thứ hai tên Tú Liên, tên gần giống với người vợ đầu tiên, giống như chị em vậy.

Người vợ thứ hai và người vợ thứ nhất hoàn toàn trái ngược nhau, cô ấy nói năng nhỏ nhẹ, tính tình hiền dịu, hàng ngày gặp mặt hàng xóm xấu hổ không dám nói chuyện, là một cô gái rất dễ xấu hổ, rất nhanh, Tú Liên có thai. Nhưng lúc Tú Liên mang thai được 4 tháng, chú Trụ Tử đi ruộng làm việc, lúc về liền thấy Tú Liên nằm trong phòng, tè cả ra quần

Đợi chú Trụ Tử gọi đại phu Xích Cước trong thôn đến cứu Tú Liên, hai mắt Tú Liên đã thất thần, cả đều ngây ngốc, đứa trẻ trong bụng cũng mất. Đại phu Xích Cước nói với chú Trụ Tử, Tú Liên đã bị thứ gì đó dọa sợ, hơn nữa còn kinh sợ không nhẹ, nếu không một người đang khỏe mạnh sẽ không biến thành như vậy.

Chú Trụ Tử liền nghĩ đến Tú Nga đã chết, mấy ngày trước, Tú Liên nói mỗi ngày đều nằm mộng, trong mộng thấy Tú Nga luôn nhìn cô ấy khóc, còn nói là cô ta tạo nghiệp nên không thể sinh cho chú Trụ Tử mụn con nào, bây giờ ở dưới đó chịu khổ, may mà vẫn còn có cô ấy chăm sóc chú Trụ Tử.

Chú Trụ Tử lúc nghe Tú Liên kể chuyện trong giấc mộng còn cười cô ấy lá gan nhỏ, nhưng tiếp theo lại xảy ra chuyện như vậy, chú ấy tất nhiên liền nghi ngờ là do Tú Nga làm.

Vốn dĩ chú Trụ Tử đã quên đi tội nghiệt của Tú Nga lúc còn sống, nhưng lần chú Trụ Tử thật sự hận Tú Nga đến nghiến răng nghiến lợi, mà đúng lúc này, có một người đến tìm chú ấy, người đó chính là người mà chú Trụ Tử không muốn nói tên, cũng bởi vì chú Trụ Tử không muốn nói tên càng làm cho tôi nghi ngờ là bản thân quen biết người này, hơn nữa đến tám chín phần là người trong thôn.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    14

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!