“Hóa ra đèn của Diệp Tử bị tắt à, Bàn Gia đúng là có mắt thần, nếu đã nhìn ra được, mong ngài giúp thắp nó lại.” Trần Thanh Sơn nói.
"Ông tưởng nó là đèn dầu à, nói thắp là thắp được sao? Tục ngữ có câu, thần tiên không mở mắt, ác quỷ lại thổi đèn, kẻ thổi đèn có thể là ác quỷ, làm gì có chuyện dễ thắp như vậy, này Vua Trộm nếu như Bàn Tử tôi đoán không sai, có phải thiên đăng của cậu đã bị tắt từ hai mươi năm trước rồi không. Tôi thấy năm nay chắc cậu chỉ tầm hai mươi ba tuổi, vậy xem ra năm ba tuổi cậu đã trải qua một chuyện khiến bản thân cực kỳ sợ hãi, nói thẳng ra chính là cậu đã gặp ma, Bàn Gia ta đoán đúng không?" Bàn Tử nhìn tôi nói.
Tôi nheo mắt nhìn Bàn Tử, tuy sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng nội tâm đã dậy sóng rồi. Chuyện đi đêm nghe tiếng gọi không được quay đầu, chỉ cần quay đầu ma quỷ sẽ thổi tắt đèn, tôi đã từng nghe người lớn nói. Nhưng chuyện thiên đăng bên vai trái của tôi bị tắt là lần đầu tiên tôi được, chuyện thiên đăng có thể là nói dóc, nhưng anh ta có thể nói rõ vì sao thiên đăng của tôi bị tắt lại hoàn toàn chính xác.
Chuyện xảy ra năm ba tuổi là bí mật giữa gia đình tôi và Trần Thạch Đầu, anh ta lại có thể chỉ trong một lời nói được rõ ràng chuyện đáng sợ năm đó.
“Diệp Tử, Bàn Gia hỏi cậu kìa.” Trần Thanh Sơn đẩy nhẹ tôi một cái.
Tôi chợt sực tỉnh, vừa nghĩ vì nhớ lại quá nhập tâm mà ngây ngốc ra, tôi ngại ngùng cười với Bàn Tử nói: "Ba tuổi? Khi đó còn nhỏ như vậy dù có ăn phân tôi cũng chả nhớ, ngài đợi tôi về hỏi thử người nhà xem sao nhé."
Bàn Tử liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, nhưng anh ta cũng không tranh cãi với tôi, nói: “Con người ai chẳng có bí mật không muốn nói người khác, cậu không muốn nói, Bàn Gia đây cũng không ép, nhưng đừng nói Bàn Gia đây không có cách thắp đèn đấy, trưởng thôn, ông nói đi, chuyện trong thôn là thế nào?"
Trần Thanh Sơn bị Bàn Tử ngắt lời hai lần vẫn có thể nhịn được, thật không giống tính cách của ông ấy lắm, phải biết bình thường lời nói của Trần Thanh Sơn trong thôn rất có trọng lượng, ở Phục Địa Câu nhỏ bé này lời của ông ấy chính là thánh chỉ.
Trần Thanh Sơn đem tất cả chuyện về Cô Ngốc kể hết ra, từ lúc xưa cô ấy bị nhặt về như thế nào, vì sao lại chết, sau khi chết từng gây ra chuyện gì, và những chuyện gần đây đã xảy ra.
Những chuyện Trần Thanh Sơn kể đều là những chuyện anh ta biết, cũng là chuyện mà mọi người dân trong thôn đều biết, nhưng chuyện năm đó Cô Ngốc trở về gây chuyện là vì đứa con trong bụng, hay thi thể của Cô Ngốc bị một cánh tay trong quan tài đá kéo lấy thì Trần Thanh Sơn đều không biết nên cũng không nói được.
Nói thật nếu như tên Bàn Tử này không phải người do Đường Nhân Kiệt giới thiệu, cũng không trông giống một tên xã hội đen thì chưa biết chừng những lời anh ta vừa nói đã lay động được tôi. Có thể tôi sẽ đem những gì mình biết nói hết rồi nhờ anh ta giải quyết vấn đề, nhưng vì thiên kiến ban đầu nên tôi không hề tin tưởng tên Bàn Tử này, cho nên chỉ im lặng.
Bàn Tử nghe xong, đưa tay sờ mấy quả quýt trên bàn lại phát hiện đã ăn hết quýt rồi, anh ta chỉ có để nhặt lấy hạt dưa, vừa cắn vừa nói: “Trưởng thôn, không phải tôi nói ông chứ, mấy thứ ông nói thật vô nghĩa!”
Trần Thanh Sơn nghe xong, gương mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng ông ấy vẫn cố nhịn nở ra nụ cười méo mó hỏi: "Bàn Gia, ý ngài là sao?”
“Cô Ngốc quay về làm loạn, muốn đòi mạng của Trần Thạch Đầu nhưng lại không tự mình lấy? Sau đó bà Vương phán quan kia nhảy sông tự vẫn, ông lại nói do Cô Ngốc giết, một kẻ ngay cả mạng người phàm còn không thể giết, làm sao có thể giết một phán quan chứ?” Bàn Tử nói rất ngắn gọn súc tích.
“Chuyện, chuyện này, tôi thật sự chưa từng nghĩ tới.” Trần Thanh Sơn gãi đầu nói.
“Chắc mấy lời này của ông cũng là lời dân thôn đồn thổi rồi, aizzz con người đúng là, có lúc cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu não thôi.” Bàn Tử chỉ vào Trần Thanh Sơn nói.
“Cậu nói tôi không có não ư?” Trần Thanh Sơn chỉ tay vào bản thân hỏi, tính tốt của ông ấy cuối cùng cũng bị lời nói Bàn Tử làm tiêu tan, nhưng tôi lại suýt bật cười, quen Trần Thanh Sơn đã lâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nói chuyện với ông ấy như vậy.
"Sao, ông tưởng mình có à?" Bàn Tử nhướn mày nói.
Nhìn sắc mặt Trần Thanh Sơn tái xanh, tôi có chút tò mò về tên Bàn Tử này, kỳ thật tôi cũng nghĩ có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, nếu như Bàn Tử thực sự có thể giải quyết được vấn đề thì sao? Tôi liền kéo tay Trần Thanh Sơn nói: “Trưởng thôn bớt giận, tôi thấy vị Bàn Gia này nói chuyện rất thẳng thắn, nhưng đây mới là phong thái mà cao nhân nên có, nghĩ gì nói đó không hề vòng vo, nếu nói toàn lời dối trá thì khác gì người thường chúng ta chứ?”