Chương 47: [Dịch] Người Vớt Xác

Bàn Tử Làm Phép (1)

Phiên bản dịch 4455 chữ

Khi chơi gần tối, nơi Cô Ngốc và bà Vương rơi xuống ở sông Lạc Thủy đã chật kín người, số lượng đến xem náo nhiệt cũng đông như lượng người đến nhà ai đó xem tivi lúc tôi còn nhỏ vậy. Sau khi ăn tối xong, tôi liền bị Trần Thanh Sơn gọi qua cùng đi tìm Bàn Tử, cái tên Bàn Tử này mồm miệng rất độc, một mình Trần Thanh Sơn thật sự không chống lại không nổi. Chúng tôi vừa đến Ủy ban thôn đã thấy Bàn Tử đang ăn tối, cả tôi và Trần Thanh Sơn đều bị khẩu phần ăn của Bàn Tử làm cho choáng, bảy món một canh đều có đủ, còn thêm nửa thùng cơm trong thùng tre, sau khi ăn xong, Bàn Tử ợ một tiếng nói: "Chúng ta đi thôi."

Trần Thanh Sơn nhìn bộ dạng của Bàn Tử liền hỏi: “Bàn Gia, anh không cần chuẩn bị gì sao?”

“Chút chuyện vặt này cũng cần chuẩn bị à? Đi thôi, tối nay Bàn Gia đây sẽ cho các người nhìn thấy bản lĩnh của ta.” Bàn Tử nói.

Tôi cũng không nói gì cả, chỉ là cảm thấy tên Bàn Tử này khác với các đạo sĩ trong ấn tượng của tôi. Trong ấn tượng của tôi tên này giống như kẻ lừa đảo ở Thái Cực Quan vậy. Hay ít nhất cũng phải có chút khí chất bất phàm và các pháp khí của đạo gia. Nói thẳng ra là giống đạo trưởng trong phim cương thi của Lâm Chánh Anh vậy, nhưng tên Bàn Tử này toàn khẩu nghiệp, trên người không có chút khí phách của tiên nhân, làm gì có tiên nhân nào nặng hai trăm ký chứ?

Sau khi tới bờ sông, mọi người đều biết tôi và Trần Thanh Sơn đến cùng là ai, nên bàn tán ầm ĩ, mặc dù Bàn Tử trong có vẻ cà lơ phất phơ Nhưng rõ ràng anh ta cũng là người đã từng chứng kiến ​​những cảnh ồn ào náo nhiệt thế này, khi nhìn thấy đông đảo người dân thôn đang ầm ĩ anh ta cũng không sợ hãi, còn có dáng vẻ của một ngôi sao khi bước lên sân khấu. Anh ta đi đến bên bờ sông, chạm vào dòng nước rồi đưa lấy một ít nước đưa lên miệng nếm thử, nói: "Xem ra cái thứ ở dưới nước này đang đợi Bàn Gia ta đây, trưởng thôn, bảo đám người náo nhiệt đều lùi về sau một chút."

Trần Thanh Sơn gật đầu nói: “Được”

“Thanh Sơn, vị này là?” Đúng lúc này, Ông Ba chống batoong đi tới, nhìn Bàn Tử hỏi.

“Chú Ba, vị này là Bàn Gia, là đại sư trong thành phố đến giúp chúng ta giải quyết chuyện lần này. Chuyện lần trước tôi quên chưa nói với chú, cái tên đạo sĩ Thái Cực Quan kia là kẻ lừa đảo, chuyện này vẫn chưa giải quyết xong”. Trần Thanh Sơn nói.

“Tôi cũng đoán vậy nhưng giải quyết chuyện của Cô Ngốc thì đến sông này làm gì, sao tôi lại nghe mọi người nói, người kia tới là để giải quyết chuyện về cái chết của bà Vương?” Ông Ba nói.

“Chuyện này không thể dùng vài ba câu mà giải thích hết với chú được.”. Trần Thanh Sơn gãi đầu nói.

Ông Ba khoát tay Trần Thanh Sơn, nhìn Bàn Tử nói : “Anh bạn trẻ, Thanh Sơn và Tiểu Diệp Tử rất tin tưởng cậu, chứng tỏ cậu là người có năng lực, chuyện của mấy người trẻ các cậu lão già này sẽ không xen vào, nhưng lão già này muốn dặn trước với cậu để tránh xảy ra hậu hoạ, sông Lạc Thủy này có thần sông, cậu tuyệt đối không nên quấy nhiễu, nếu không mọi người đều sẽ gặp đại họa.”

“Ông cụ này, không phải Bàn Gia ta, à không, tiểu Bàn ta nói ông, nếu như thật sự là thần sông, có thể nhỏ nhen vậy à? Tiên quy giới luật nghiêm khắc như vậy, sao có thể muốn là gây đại họa cho người dân chứ? Ông yên tâm đi, nói không chừng đêm nay Tiểu Bàn ta còn giúp ông nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Thần Sông đấy.” Bàn Tử nói.

Ông Ba liếc nhìn Bàn Tử cũng không nói thêm gì nữa. Sau đó Bàn Tử ngồi một mình bên bờ sông, Trần Thanh Sơn và Ông Ba cùng nhau ổn định người dân, vừa hay tôi thấy Hàn Tuyết đã đến nên cùng cô ấy đứng sang một bên. Đợi đến khi chuẩn bị xong trời cũng đã tối hẳn, xung quanh chỉ còn lại ánh sáng của đèn pin chiếu vào. Trong đám đông, đột nhiên tôi cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình, thuận theo tầm mắt, tôi phát hiện là chú Trụ Tử đang nhìn tôi, miệng chú ấy đang ngậm điếu thuốc, nét mặt vẫn thăng trầm như vậy.

Tôi nhìn chú ấy cười, vẫn câu nói đó, tuổi tác của mẹ tôi ngày càng cao, cho dù hai người họ không có ý gì với nhau, tôi cũng không muốn để mẹ mất đi người bạn này, dù sao hai mươi năm nay chú Trụ Tử đã chu đáo chăm sóc cho cả gia đình tôi, học phí đại học của tôi cũng đều do chú Trụ Tử từ công trường bê từng viên gạch kiếm về, cho nên tôi không muốn quan hệ giữa tôi và chú ấy trở nên xa lạ.

“Được rồi được rồi, mọi người hãy yên lặng, chắc mọi người cũng biết tối nay Bàn Gia tôi sẽ làm gì, lát nữa mọi người chỉ nên xem thôi không được làm ồn, dù lát nữa có xảy ra chuyện huyền bí gì thì cũng đừng sợ đừng sợ, có Bàn Gia ta ở đây mọi chuyện đều sẽ ổn”. Bàn Tử nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    8mth ago

  • Lượt đọc

    16

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!