Chương 50: [Dịch] Người Vớt Xác

Bàn Tử Làm Phép (4)

Phiên bản dịch 4598 chữ

Sau khi cột nước lắng xuống, quan tài đã không còn ở trên mặt nước nữa, mặc dù không tin cỗ quan tài đá đó sẽ bị một đòn của Bàn Tử đánh vỡ, nhưng dù sao thì đòn đánh đó cũng là do Thanh Long gây ra cơ mà! Tôi nhìn về phía Bàn Tử phát hiện vẻ mặt của anh ta không hề thoải mái chút nào.

Mà lúc này cỗ quan tài đá lại đột nhiên nổi lên mặt nước, một đòn kia của Thanh Long không gây ra chút tổn hại nào tới cỗ quan tài.

Bàn Tử lại phất tay, Chu Tước kích động vỗ hai cánh, cơ thể xinh đẹp động lòng người, nó ngửa mặt lên trời kêu vang một tiếng rồi phi thân đậu trên quan tài đá, nó há miệng thật to, một ngọn lửa lớn thổi ra đốt lấy cả cỗ quan tài.

Ngọn lửa này khiến cho dòng nước xung quanh quan tài sôi lên sùng sục, cả cỗ quan tài kia cũng bị đốt tới mức biến đổi màu sắc, trong chớp mắt nước sôi khiến cho hơi nóng bốc lên, dưới luồng hơi nóng hầm hập, gần như tôi chẳng nhìn rõ ràng được cái gì.

Vì nước và lửa không thể dung hòa nên tôi cho rằng lần công kích này chắc chắn sẽ có hiệu quả, nhưng chính lúc này cỗ quan tài đá dưới nước đột nhiên xoay tròn tạo thành một cột nước, cột nước bay vào ngọn lửa, tôi vội vàng trốn đi, vì nếu lúc này nước lại tạt vào người tôi thì đã thành nước sôi chứ không còn là nước lạnh nữa!

Giây tiếp theo cột nước lại có sức mạnh áp đảo xuyên qua ngọn lửa đánh trúng vào Chu Tước. Chu Tước kêu lên một tiếng thảm thiết rồi biến lại thành hoàng phù, rơi xuống sông.

Bàn Tử nghiến răng, lại phất tay, Bạch Hổ gầm lên một tiếng rồi lao tới, nhảy lên trên cỗ quan tài. Nó không ngừng giơ nanh giơ vuốt cào cấu vào nắp quan tài, gần như muốn xé nát cỗ quan tài ra làm trăm nghìn mảnh!

Nhưng giây sau, cỗ quan tài nảy lên cao xoay vòng trên không trung đập liên tục vào người Bạch Hổ, trên mặt sông lại bắn nước tung tóe, còn Bạch Hổ thì đang la hét giãy giụa, nhưng đã bị cỗ quan tài đập cho rơi xuống lòng sông.

Lúc này trong lòng tôi đã hoàn toàn rối bời!

Còn Bàn Tử lại phất tay thêm một lần cuối, Huyền Vũ từ từ bò qua, nó cứ thế đứng trên cỗ quan tài, sau đó Huyền Vũ há to miệng kêu một tiếng mạnh mẽ, trong phút chốc một tấm bia đá khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

Huyền Vũ cõng bia! (Rùa cõng bia đá)

Tấm bia đá này khắc đầy văn tự, nhưng không phải rơi xuống lưng Huyền Vũ mà là đập vào cỗ quan tài kia.

Cỗ quan tài cũng không có ý né tránh, thế là chớp mắt bia đá cùng quan tài va mạnh vào nhau.

Nhưng bia đá vỡ vụn, còn quan tài vẫn nguyên vẹn không hề suy suyển.

Nó lại tiếp tục nổi lên mặt nước, giống như là đang thách thức Bàn Tử vậy. Trong lúc bia đá bị đập vỡ tan tành thì Huyền Vũ cũng biến thành một đạo hoàng phù rồi tan biến.

Tôi lùi về sau vài bước, còn Bàn Tử thì đang ngồi thở dốc, không thể không nói, bốn tấm phù của Bàn Tử biến thành tứ đại thần thú không những rực rỡ hoành tráng mà còn uy vũ vô cùng. Hơn nữa có thể hóa thành tứ đại thần thú đủ khiến cho tôi cảm thấy chấn động, tuy nhiên cỗ quan tài đó thì vẫn vậy, không có chút tổn hại nào.

Cao thấp đã rõ.

"Bàn gia, hay là đi trước đi?" Tôi nói với Bàn Tử.

"Đi cái con khỉ, nhưng có lẽ cũng không đi được đâu!" Bàn Tử nói rồi phun ra một bãi nước bọt, tôi nhìn vào bãi nước bọt đó thấy đều có vết máu tươi.

"Dù không chạy được tôi cũng phải cho hắn thấy sức mạnh của Bàn Gia này, mang năm tấm hoàng phù lại đây!" Bàn Tử nói, lần này tôi cứ nghĩ Bàn Tử lại định vẽ tứ đại thần thú, trong lòng càng thêm bất an, ai cũng có thể nhận ra tứ đại thần thú không có chút tác dụng nào, dù lần này có là ngũ đại thần thú thì cũng vô ích!

Nhưng tôi chắc chắn sẽ không bỏ chạy trong lúc này, đó không phải là phong cách làm việc của Diệp Tử tôi. Hoàng phù bị ướt khá nhiều, tôi lựa ra năm tấm đặt trước mặt Bàn Tử, anh ta lại cầm bút, tiếp tục vẽ phù.

Phù chú vẽ xong lại một lần nữa theo gió bốc cháy.

Mà lần này năm đạo phù chú, biến thành năm thanh kiếm.

Thân kiếm hẹp dài giống như kiếm thời xưa, trong khi lưỡi kiếm toát lên sự lạnh lẽo và sắc bén.

Chữ trên thân năm thanh kiếm lần lượt là: Đông Nhạc Thái Sơn, Tây Nhạc Hoa Sơn, Nam Nhạc Hành Sơn, Bắc Nhạc Hằng Sơn và Trung Nhạc Tung Sơn.

Năm thanh kiếm bay lơ lửng trên đầu Bàn Tử.

Bàn Tử nhẹ nhàng động thân.

Năm thanh kiếm tạo thành Ngũ Nhạc kiếm trận, bay lơ lửng phía trên cỗ quan tài đá.

Năm thanh kiếm bắt đầu rơi xuống.

Sau khi năm thanh kiếm rơi xuống, dường như cả bầu trời đều biến thành lưỡi kiếm.

Đây là một trận mưa kiếm khổng lồ, đánh thẳng vào cỗ quan tài đá.

Tiếng động vang lên chói tai.

Sau cơn mưa kiếm, cỗ quan tài vẫn bất động.

Năm thanh kiếm lại bay lên….

Rồi rơi xuống.

Lần này, năm thanh kiếm hợp lại thành một.

Mũi kiếm cùng hướng một điểm, không gì có thể đánh bại.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    12

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!