"Bàn Tử, có một chuyện tôi không biết có nên hỏi hay không. Anh và ông chủ Đường Nhân Kiệt có quan hệ thế nào?" Tôi nhìn về phía Bàn Tử hỏi, trong lòng dần dần nhận định Bàn Tử, cảm thấy anh ta là một người tốt, nhưng ấn tượng của tôi về Đường Nhân Kiệt không tốt lắm.
Bàn Tử nói: “Bình thường thôi, trước kia Bàn Tử tôi giúp ông ta xử lý một số chuyện. Sau này, ông ta mua giúp tôi hai cuốn sách cổ từ một cuộc đấu giá ở nước ngoài, cho nên mới có giao tình này. Cậu đã hỏi tôi, vậy tôi cũng đang định hỏi cậu, Trần Thanh Sơn và Đường Nhân Kiệt có mối quan hệ rất tốt sao? Đường Nhân Kiệt ông ta biết tính tình của Bàn Tử tôi, nói thẳng ra Bàn Tử tôi nợ ông ta một ân tình, tôi nhất định sẽ giúp ông ta. Tôi tưởng ông ta sẽ cầu xin tôi giúp khi mạng sống bị đe dọa, không ngờ rằng ông ta kêu tôi đến nơi nghèo nàn này, coi như ông ta đã đánh mất cơ hội."
"Cho nên lần này là Đường Nhân Kiệt nhờ anh đến giúp Trần Thanh Sơn xử lý chuyện trong thôn?" Tôi kinh ngạc hỏi.
Bàn Tử gật đầu nói: "Chẳng lẽ cậu nghĩ Bàn Tử tôi ăn no rảnh lắm sao? Cậu thật sự cho rằng tôi nhìn thấy ai là đi khiêu chiến sao, tới đây để tranh tài với anh trai cậu à?"
Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một loại dự cảm không rõ, Đường Nhân Kiệt và Trần Thanh Sơn rốt cuộc có quan hệ gì? Người như ông ta nhất định sẽ không coi trọng trưởng thôn, huống chi là quan tâm đến sự sống chết của dân làng, ông ta chắc chắn đang giở trò, lần trước ông ta uy hiếp anh trai nhưng không thành, bây giờ lại kêu Bàn Tử đến thôn, chắc có âm mưu gì đó.
“Vua Trộm, cậu sao vậy?” Bàn Tử nhìn tôi đang suy nghĩ, hỏi.
“Không có gì, ông chủ Đường là người tốt, lại lãng phí cơ hội như vậy vì dân làng.” Tôi nói.
"Hừ, ông ta không phải đồ tốt lành gì, không gian sảo sao làm thương nhân được, vấn đề là con người ông ta, Bàn Tử tôi luôn cảm thấy rất tà ác."
Chúng tôi cứ như vậy mà nói chuyện, Hàn Tuyết vẫn im lặng bên cạnh, sau khi trời tờ mờ sáng, Bàn Tử nói về ngủ bù, tên mập này nói làm là làm. Anh ta nói để anh ta ngủ dậy sẽ đến phòng Hàn Tuyết xem sao, ngày mai là cuối tuần, nếu dưới đó thật sự có đứa trẻ chết, thì phải đào lên đem đi thiêu thôi.
Hơn nữa tôi đã đưa Hàn Tuyết về nhà, dù có quan tâm thể diện đến đâu, Hàn Tuyết cũng không thể sống ở sân trường được? Khi về đến nhà, đèn trong phòng mẹ và ông nội đều tắt. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Hàn Tuyết, trong lòng tôi thực sự bất an, tôi cảm thấy Đường Nhân Kiệt có gì đó không ổn, cộng thêm Bàn Tử, tôi luôn cảm thấy anh ta không giống như những gì anh ta biểu hiện ra bên ngoài, tôi liền lái xe điện đến Tam Lý Đồn tìm anh tôi, phải báo chuyện này với anh ấy càng sớm càng tốt.
Anh trai thường dậy rất sớm, khi tôi đến thì anh cũng đã dậy rồi, thấy tôi đến thì có chút kinh ngạc nói: “Sớm vậy sao?”
“Có một điều em phải nói với anh.” Tôi xuống xe.
Sau khi vào phòng, tôi kể lại cho anh trai nội dung cuộc trò chuyện với Bàn Tử, nói: “Có vẻ như Bàn Tử không nói dối, nhưng nếu là sự thật thì Đường Nhân Kiệt nhất định có âm mưu.”
Anh trai nghe xong tỏ vẻ bình tĩnh.
"Không phải chứ em chạy đến đây từ sáng sớm, miệng cũng khô khan, ít nhiều anh cũng phải cho em sự phản ứng chứ?" Tôi nói.
Anh trai mỉm cười với tôi nói: "Giỏi lắm, em đã học được cách quan sát chi tiết, anh đã biết Đường Nhân Kiệt có vấn đề từ lâu rồi."
“Anh biết chuyện này lâu rồi à?” Tôi ngạc nhiên nói, nhưng sau đó tôi không còn ngạc nhiên nữa, những chuyện này đối với anh trai cũng không có gì lạ.
Anh trai gật đầu nói: “Không chỉ có ông ta, mà cả Lão Lưu ở thành phố kia cũng có vấn đề. Con trai của Đường Nhân Kiệt không phải bơi chết ở Mười Hai Hang Quỷ, đồng đội của Lão Lưu cũng không chết trong chiến tranh với người Nhật và bị chôn vùi dưới nước."
"Vậy thì?" Lần này tôi thực sự rất sốc, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lại có chuyện như vậy.
“Bọn họ chỉ muốn những đồ vật trong Mười Hai Hang Quỷ thôi.” Anh trai nói.
“Cái gì?” Tôi hỏi một cách tự nhiên.
Anh trai nhìn tôi với nụ cười trên mặt, tôi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nụ cười này, bởi vì nụ cười này làm người khác rất muốn đấm cho vài phát, đó là biểu cảm khiến bạn cảm thấy là em đoán thử anh có nói cho em biết không!
“Em đánh không lại anh, nếu không em sẽ đánh chết anh!” Tôi nghiến răng nghiến lợi cười chửi.
Nhưng tôi đã quen với tính cách khó chịu này của anh trai mình nên châm một điếu thuốc và hỏi: “Đây có phải là lý do khiến ngày hôm đó anh từ chối giúp đỡ không?”
Anh trai nhún vai và nói: "Cũng không hẳn, chỉ là anh có những quy tắc của riêng mình thôi."