“Cháu không thể làm như vậy, cháu cũng không cho phép chú giết cô ấy.” Tôi nhìn chú Trụ Tử nói. Chú Trụ Tử không phải là người ăn nói hàm hồ, tôi biết chú ấy là người nói được làm được. Tôi vẫn cố gắng bảo vệ cô gái mà cho đến giờ vẫn chưa biết tên này trong vô thức.
Chú Trụ Tử nhìn tôi, từ từ rút ra một con dao găm, sắc mặt cũng dần dần chuyển sang lạnh lùng. Đây là cảnh tượng tôi chưa từng nhìn thấy suốt hai mươi năm quen biết chú ấy.
“Chú à, cháu không tin chú là kẻ sát nhân, cháu tin chú không phải người xấu. Anh trai cháu nói rồi, người giết hại cha cháu năm đó là một người biết dị thuật. Cháu đã từng nghi ngờ chú, nhưng cháu cũng không hề tin, cháu biết chú biết rất nhiều việc nhưng không nói với cháu là do chú có nỗi khổ riêng. Kể cả hiện tại chú bảo cháu làm những chuyện cháu không đồng ý cũng là do chú có nỗi khổ, cháu không trách cứ chú. Cha cháu mất đã hai mươi năm nay, cháu sớm đã coi chú như cha cháu, cháu thề sẽ không ép buộc chú phải nói ra chuyện chú không muốn nói nhưng cháu xin chú dừng tay, không thể sai trái nữa.” Tôi nhìn chú Trụ Tử khẩn thiết cầu xin.
Tính khí của chú Trụ Tử, có thể khiến ông ấy giết người để ép tôi làm một việc nào đó chứng tỏ sự việc này đã dồn ép ông ấy đến mức nào.
Chú Trụ Tử vẫn nhìn tôi nhưng ánh mắt của chú ấy đã dần bình tĩnh trở lại, thay vào đó là một nỗi buồn sâu thẳm. Qua ánh mắt đó tôi cảm nhận được sự thống khổ và bất lực vô cùng.
Tôi thuận đà tiếp tục: “Chú, chú buông tay đi, việc này coi như cháu không biết gì cả.”
“Chú nhất định phải làm thế, nếu không cháu sẽ chết!” Chú Trụ Tử lau giọt nước mắt vừa rơi xuống, một cước đá tôi ra rồi kề dao vào cổ người phụ nữ nói: “Chọn cô ta, hoặc chú sẽ giết cô ra, cháu không có lựa chọn nào khác!”
“Chú!!” Tôi hét lên.
“Rốt cuộc cháu có chịu nghe lời chú không?” Chú Trụ Tử quát lên.
Lời này vừa dứt, tôi dường như nghe thấy một âm thanh “vù” truyền tới. Tiếp theo là âm thanh của thứ gì đó va đập vào kim loại, tôi chỉ kịp nhìn thấy trước mắt mình lóe lên một tia sáng, con dao trong tay chú Trụ Tử bay ra xa. Một bóng người từ trong bóng tối xông ra giật người phụ nữ khỏi tay chú Trụ Tử. Chú ấy đứng dậy định cướp lại thì bị người đó đạp cho một cước ngã bay ra. Chú ấy muốn đứng lên nhưng không được, miệng còn đang chảy máu, xem ra một cước vừa rồi dường như đã khiến chú ấy nội thương nghiêm trọng.
Một loạt các động tác nhanh như cắt xảy ra dường như khiến tôi không kịp phản ứng lại. Đợi tôi định thần lại thì đã thấy anh trai đứng kế bên, ánh mắt anh ấy lạnh lùng nhìn chú Trụ Tử.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh trai, chú Trụ Tử nói anh ấy có thể giết người tôi không tin. Nhưng giờ từ trong ánh mắt này tôi có thể nhìn ra được anh ấy muốn làm gì, hơn nữa tôi hiểu anh trai mình là người có thể làm ra bất kỳ chuyện gì. Sợ anh ấy sẽ gây bất lợi cho chú Trụ Tử, tôi vội vàng túm cánh tay anh ấy: “Anh à, đừng.”
Anh trai vùng ra khỏi tay tôi từng bước hướng về phía chú Trụ Tử.
Chú Trụ Tử vẫn chưa thể bò dậy được, cước đó của anh trai tôi chỉ cần tưởng tượng cũng đoán ra được lực nặng nhẹ như nào. Chú Trụ Tử cố hết sức chống cơ thể lên ngồi dậy, lau vết máu trên miệng, cười lạnh với anh trai tôi: “Tôn Trọng Mưu, Diệp Thiên Thành là do tao giết, là tao lột da anh ta, ăn thịt anh ta, bởi anh ta cướp người phụ nữ mà tao yêu nhất! Không phải mày muốn điều tra, muốn biết hung thủ thực sự sao? Chính là tao, mày giết tao đi!”
Anh trai tôi lại một cước phóng ra.
Chú Trụ Tử hộc máu cả người bay về phía sau.
Tôi vốn định xông lên ngăn lại nhưng cả người bỗng hóa đá khi nghe câu nói của chú ấy.
Lần này sắc mặt chú Trụ Tử đã chuyển sang màu tím bầm. Chú ấy chống cánh tay gượng lên, mặt nở nụ cười lạnh nói với anh trai tôi: “Có bản lĩnh thì mày giết tao đi! Giết tao rồi tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc!”
Anh trai bước lên trước túm lấy cổ áo chú Trụ Tử nhấc lên. Lúc này tôi đã kịp định thần lại xông qua ngăn cản anh trai. Dù thế nào đi chăng nữa tôi không thể trơ mắt nhìn anh ấy giết chú Trụ Tử.
“Chú, lời chú nói là thật sao?” Tôi hỏi
“Đúng, người là chú giết. Giết chú anh em cháu coi như có thể báo thù thay cha rồi.” Chú ấy nói.
Tôi giữ tay anh trai nhưng dường như không đả động được tới anh ấy. Anh ấy vẫn đang túm lấy chú Trụ Tử, nhưng cuối cùng anh ấy cũng đã chịu mở miệng nói. Anh ấy nhìn chằm chằm chú Trụ Tử nói: “Ông nghĩ rằng tất cả mọi tội lỗi ông một mình gánh là xong à? Ông nghĩ làm vậy có thể bảo vệ Diệp Tử? Tôi nói cho ông biết, em trai tôi tôi tự mình có thể bảo vệ nó, không cần tới lượt ông. Chuyện năm đó tôi nhất định điều tra rõ ràng, bất cứ ai liên quan cũng đừng mong thoát.”