Chương 79: [Dịch] Người Vớt Xác

Sự Xảo Trá Của Đường Nhân Kiệt (1)

Phiên bản dịch 5106 chữ

Tôi và Bàn Tử đưa mắt nhìn nhau. Không được lên tiếng nhưng não của tôi đang hoạt động hết công suất. Đường Nhân Kiệt đột nhiên hỏi câu này là có ý gì? Hắn đang muốn thăm dò Bàn Tử? Hay đã biết lúc này tôi đang ở cạnh Bàn Tử? Trước đây tôi từng đoán xung quanh thôn này có người của Đường Nhân Kiệt thám thính thăm dò, nếu không sao Đường Nhân Kiệt có thể đặt quỷ hạn hán ngay trước cửa nhà tôi.

Đúng thế, chính là bởi vì bọn tôi vừa hay nghĩ rằng cô ngốc sẽ đi tìm đứa trẻ, lại đúng lúc ông Ba ngăn cản chúng tôi đào, đứa trẻ chết yểu đó lại xuất hiện trước cửa nhà tôi. Vì thế tôi và Bàn Tử theo lý đều nghĩ đến đây là sự thỏa hiệp của đám người trong thôn, không hề nghĩ tới Đường Nhân Kiệt.

Cho nên Đường Nhân Kiệt này ở trong tối nhưng đều biết chúng tôi đang làm gì, lại càng hiểu rõ chúng tôi cần cái gì.

Sau khi Đường Nhân Kiệt hỏi câu đó xong, tôi và Bàn tử im lặng mất ba mươi giây. Lòng tôi chùng xuống, tôi biết đã bị lộ rồi. Bàn tử cũng không lập tức đáp, bởi dựa vào đầu óc của Đường Nhân Kiệt thì chắc chắn đã hiểu rõ tình huống hiện tại của chúng tôi rồi, có giấu cũng vô ích. Tôi hướng về phía điện thoại nói: “Ông chủ Đường, tôi ở đây. Chuyện lần trước thật ngại quá, là do anh trai tôi tính tình không nể nang ai, chứ tôi cũng không muốn mọi chuyện thành ra như vậy.”

Đường Nhân Kiệt ở đầu dây bên kia cười.

“Chuyện đó cũng đã qua rồi, nhưng ông chủ Đường này, tôi thực sự không thể ngờ được, với thân phận của ông mà lại có hứng thú với cái vùng đất hoang vu hẻo lánh này, hơn nữa còn biết rõ mọi chuyện. Ông khiến cho một người sinh ra và lớn lên ở đây như tôi cũng cảm thấy hổ thẹn.” Tôi nói.

“Cậu có tiện gặp mặt không?” Đường Nhân Kiệt hỏi.

Tôi nghĩ một chút rồi đáp: “Được, có điều lần này địa điểm không thể là ở đây, chúng tôi sẽ đi tìm ông.”

“Được, tới nơi gọi điện cho tôi, tôi lúc nào cũng có thể đón tiếp.” Đường Nhân Kiệt nói xong thì cúp máy.

Ngắt điện thoại rồi tôi mới phát hiện trên trán mình đã lấm tấm mồ hôi. Mặc dù chỉ là cuộc trò chuyện qua điện thoại nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng. Đường Nhân Kiệt không chỉ thuộc hàng giàu có nhất ở Lạc Dương, mà còn mang tới cho người đối diện cảm giác áp bức đầy mưu mô quỷ kế, điều này vô hình trung khiến tôi cảm giác rất áp lực.

Bàn Tử nhìn tôi hỏi: “Bàn tử tôi nói không sai chứ? Đường Nhân Kiệt vô cùng xảo trá. Thứ khác thì không nói, người làm ăn sẽ không dậy sớm nếu không có lợi ích. Chúng ta muốn moi thông tin từ miệng hắn, nói không chừng sau cùng không biết ai thua ai thiệt đâu.”

“Vậy phải làm thế nào? Gặp hay không gặp?” Tôi nhìn Bàn tử hỏi. Thực ra tôi cảm thấy tôi và Bàn tử đi gặp Đường Nhân Kiệt thì cũng chưa chắc đã có thu hoạch gì. Hai người chúng tôi suy cho cùng cũng không phải là anh trai tôi người có uy lực tuyệt đối.

“Tại sao không gặp? Có Bàn tử tôi ở đây hắn lại dám ăn thịt cậu sao?” Bàn tử nói xong thì ngáp một cái: “Cậu về đi, tôi muốn ngủ một giấc, ít nhất cũng phải đợi cái chân này khá hơn chút đã.”

Tôi rời khỏi ủy ban thôn về nhà. Sau khi về nhà phát hiện không thấy Hàn Tuyết đâu, nhưng tôi cũng lập tức nhớ ra hôm nay là thứ hai, cô ấy có lẽ đang ở trường. Cho dù cả đêm qua không ngủ tôi vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ. Tôi móc điện thoại ra xem, nửa muốn gọi điện cho anh trai nửa lại thôi.

Bàn tử và anh trai tôi hôm nay suýt đánh nhau, hai người này bây giờ coi như đã không thể qua lại rồi. Theo tôi hiểu anh trai mình, sau này anh ấy và Bàn tử sẽ như nước với lửa không thể dung hòa, mà tôi vừa ra khỏi nhà anh trai thì đã xưng anh em với Bàn tử, giờ lại lén lút sau lưng liên hệ với Đường Nhân Kiệt người mà anh ấy ghét nhất, những điều này khiến tôi cảm thấy rất có lỗi với anh trai.

Tôi thực sự không muốn làm chuyện có lỗi với anh trai mình. Anh trai nói tôi là em ruột của anh ấy khiến tôi cho tới giờ vẫn rất cảm động, nhưng tôi cũng khá bất mãn vì anh ấy không tình nguyện nói cho tôi nghe mọi chuyện. Mặc dù tôi biết anh ấy giấu tôi là vì muốn tốt cho tôi. Vì muốn thỏa mãn tính hiếu kỳ của bản thân, cũng như khiến bản thân chủ động hơn khi đối diện với mọi chuyện, tôi buộc phải làm một số chuyện không phải với anh trai mình. Đây chính là điều khiến tôi băn khoăn trằn trọc.

Nói cho cùng tôi cũng đã trưởng thành rồi, có tư duy và phán đoán của riêng mình.

Anh trai tôi lại luôn coi tôi như đứa em trai bé nhỏ, đây chính là sợi dây ngăn cách lớn nhất giữa hai người chúng tôi.

Nhớ đến anh trai tôi cũng đồng thời nghĩ lại những lời Bàn Tử nói, điều này khiến lòng tôi càng cảm thấy nặng trĩu. Hơn hai mươi mấy năm thực ra tôi luôn biết rằng mình có một anh trai, nhưng hình ảnh người anh trai này trong lòng tôi cũng chỉ ẩn hiện rất mơ hồ. Trước khi anh trai quay về tôi cảm thấy rất có lỗi bởi anh trai bị đưa đi thì tôi mới có cơ hội được lớn lên bên cạnh mẹ, là anh ấy thành toàn cho tôi. Nhưng sau khi anh ấy trở về trở thành người tài giỏi lợi hại như một truyền kỳ như vậy mặc dù tôi ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng cảm thấy rất ngưỡng mộ. Giá như năm ấy người bị đưa đi là tôi thì hay biết mấy, như vậy số phận của tôi và anh trai sẽ hoàn toàn đảo ngược, đại hiệp vừa có trí vừa có dũng trong mắt mọi người sẽ là tôi, tốt biết bao.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    5

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!