CHƯƠNG 25. HÌNH THỨC ĐIỀU CHẾ THẾ GIỚI
Nghe hỏi Minh Châu công chúa như vậy, Chu Phân Phương cũng lâm vào trong nhớ lại.
Năm đó thời điểm lần đầu tiên nàng lên Thư sơn, thật ra tốc độ lên núi của nàng ở hai mươi bậc trước còn muốn nhanh hơn so với Ngụy Quân.
Ngụy Quân ở trong ảo cảnh là ra sức muốn chết.
Mà Chu Phân Phương lại là đạo tâm kiên định, một đường thế như chẻ tre, chính là ảo cảnh, căn không bản dao động được tâm chí của nàng.
Đương nhiên, cái này cũng bởi vì Chu Phân Phương năm đó đã rất mạnh, ảo cảnh bình thường cũng không vây được nàng.
Thẳng đến ảo cảnh bậc thứ hai mươi mốt.
Nếu nói ảo cảnh cũng phấn tính cách, ảo cảnh bậc thứ hai mươi mốt nọ tuyệt đối chính là một cái Lang Gia bảng (lyb).
Quá ân.
Làm cho nàng bất tri bất giác đã trúng chiêu.
"Ảo cảnh bậc thứ hai mươi mốt cùng hoàn toàn không giống với hai mươi bậc trước đó." Chu Phân Phương cảm khái nói: "Từ trên bản chất, sẽ không là một tầng cấp."
"Lực lượng ảo cảnh càng mạnh?" Nhị hoàng tử suy đoán.
Chu Phân Phương lắc đầu: "Không phải càng mạnh, mà là ảo cảnh cải biến một loại hình thức từ trên bản chất."
"Là ý gì?"
Mọi người cũng nghe không hiểu.
Chu Phân Phương ánh mắt có chút xa xưa, lâm vào trong nhớ lại.
"Ảo cảnh hai mươi bậc trước của Thư sơn, là cho ngươi một thân phận, để ngươi lấy thân phận đó tồn tại ở trong ảo cảnh."
Những người xung quanh gật đầu đáp lại.
Ở đây đều là người đã lên Thư sơn, chuyện Chu Phân Phương giảng bọn họ đều đã trải qua.
"Thân phận mà ảo cảnh cho là thân phận giả, lấy một thân phận giả dối tồn tại, chung quy bản chất khác với bản thân các ngươi, cho nên sẽ có cảm giác không hợp nhau. Chỉ cần là người tâm chí kiên định, có thể nhận thấy được không thích hợp, sau đó giãy ra khỏi ảo cảnh, trở về chính đồ."
Một thư sinh bình thường, đột nhiên biến thành một Hoàng đế hoặc là người tu hành.
Chẳng sợ thế giới nhìn qua có chân thật, nhưng giả chính là giả.
Trong tiềm thức người này thật ra cũng biết là giả.
Trải qua của hắn cùng tố chất cá nhân thật ra đều sẽ làm cho hắn không ứng phó được thân phận như vậy.
Chẳng qua có người sẽ lừa mình dối người, trầm mê ở trong ảo cảnh, người như vậy là thuộc loại xông quan thất bại.
Mà không ai có thể đủ cự tuyệt dụ hoặc hư ảo này, để trở về chân thật.
Hai mươi bậc trước của Thư sơn, trên lý luận chỉ cần tâm chí đủ kiên định, thật ra đều có thể đạt tới, chẳng qua là vấn đề thời gian.
Lại có một vấn đề chính là tinh thần lực chống đỡ.
Tinh thần lực cũng rất quan trọng, dù sao liên tục bị ảo cảnh xâm nhập, con người cũng sẽ mệt.
Một khi bắt đầu mỏi mệt, năng lực phân biệt ảo cảnh sẽ càng ngày càng yếu.
Chu Phân Phương có thể liên tục phá hai mươi đạo ảo cảnh, là vì nàng lúc ấy bản thân thực lực mạnh mẽ, tinh khí thần đều ở đỉnh điểm.
Ngụy Quân lại là vì chân linh Thiên đế hộ thể, tinh thần lực có thể nói cuồn cuộn không dứt, cơ bản không có cảm giác mỏi mệt.
Cho nên hai người bọn họ có thể thuận lợi thông qua hai mươi đạo ảo cảnh trước đó.
"Đạo ảo cảnh thứ hai mươi mốt lại không giống, nó không quan hệ với đạo tâm. Cho dù tâm chí có kiên định, phẩm tính có cứng rắn, một khi lâm vào trong đạo ảo cảnh thứ hai mươi mốt, vẫn sẽ bị mê hoặc, từ đó dẫn đến thất bại." Chu Phân Phương có chút thổn thức.
"Chu tỷ tỷ, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, đạo ảo cảnh thứ hai mươi mốt đến cùng có gì khác với những cái ở trước?" Minh Châu công chúa hỏi.
Chu Phân Phương giải thích, làm cho mọi người đều kinh ngạc.
"Tiến vào đạo ảo cảnh thứ hai mươi mốt, sẽ không cho ngươi một thân phận giả dối, ngươi vẫn là chính mình. Ở trong đạo ảo cảnh thứ hai mươi mốt, ta trực tiếp xông đến bậc thứ ba mươi, mới cuối cùng thất bại, sau đó chấn động thiên hạ.
Sau khi đi ra từ Thư sơn, ta được Hoàng đế tự mình mời nhập Quốc Tử Giám, trở thành thầy của học sinh thiên hạ, đi con đường Thánh nhân giáo hóa, lập đức, lập công, lập ngôn, tất cả đều tốt đẹp như vậy. Ta trở thành Bán Thánh, thậm chí trở thành Á Thánh, hoàn thành giấc mộng chung cực của cuộc đời.
"Cuối cùng ta chảy cả dãi bị người gọi tỉnh lại, thì ra tất cả cái này đều chỉ là khảo nghiệm của đạo thứ hai mươi mốt."
Quần chúng ăn dưa hai mặt nhìn nhau.
Nói đơn giản, đạo ảo cảnh thứ hai mươi mốt khác với hai mươi đạo ảo cảnh trước đó là: hai mươi đạo ảo cảnh trước là hình thức sắm vai nhân vật, mà đạo ảo cảnh thứ hai mươi mốt là hình thức điều chế thế giới.
Sắm vai nhân vật là sắm vai thành người khác, cái này đương nhiên rất dễ dàng phát giác không thích hợp.
Nhưng mà hình thức điều chế thế giới là từ xuất phát từ bản thân, biến thế giới thành bộ dáng mình muốn, con người trên bản chất cũng không có biến đổi.
Cho nên người ta thân ở hình thức điều chế thế giới rất khó phát hiện không thích hợp.
Nhị hoàng tử sau khi phản ứng lại, cười khổ nói: "Trách không được Tế Tửu đại nhân kỳ tài ngút trời như thế cũng sẽ thất bại, ảo cảnh này hoàn toàn là căn cứ tình huống thực tế trước mắt, lại kết hợp ý nguyện cá nhân của người lên núi, từ đó sinh thành một cái ảo cảnh. Loại ảo cảnh này, quả thật rất khó có ai có thể nhìn thấu."
Minh Châu công chúa rất chấp nhận, sau đó nghĩ tới Ngụy Quân.
"Cho nên Ngụy Quân sau khi tiến vào đạo ảo cảnh thứ hai mươi mốt, cũng sẽ nghĩ mình tiến nhập ảo cảnh, sau đó đến một cửa nào đó lên Thư sơn thất bại, sau đó nữa hắn sẽ nghĩ mình đi ra Thư sơn, sau đó trở thành người chấp bút mười năm chiến tranh vệ quốc kia."
Chu Phân Phương gật gật đầu.
Minh Châu công chúa thôi diễn một chút theo loại tình huống này, sau đó khẽ thở dài một hơi: "Quá chân thật, Ngụy Quân chỉ sợ cũng không phát hiện được."
"Hắn khẳng định không phát hiện được." Nhị hoàng tử nói: "Loại ảo cảnh này, quả thực vô địch, rất khó tưởng tượng ai có thể đánh vỡ loại ảo cảnh này."
"Đáng tiếc, nhưng Ngụy huynh có thể đi đến bậc thứ hai mươi mốt, đã đủ để kiêu ngạo."
"Lời ấy có lý, đặt song song thứ nhất bảng lên núi với Tế Tửu đại nhân, chỉ cần Ngụy Quân không chết, ngày sau Nho gia chắc chắn có chỗ cho hắn."
"Tuy bại mà vinh."
Một đám người chủ động trải tốt bậc thang cho Ngụy Quân.
Bọn họ nói quả thật cũng là lời trong lòng.
Thất bại ở trong loại ảo cảnh, không phải là chuyện gì dọa người.
Hơn nữa đặt song song với thứ nhất cũng là thứ nhất, cái này còn có gì không hài lòng?
Nhưng làm cơ hữu tốt của Ngụy Quân, Thái Kỳ Lâm rụt rè mở miệng: "Vạn nhất Ngụy Quân có thể đi ra ảo cảnh này thì sao?"
Những người khác đầu tiên là ngẩn người, sau đó cùng cười lên.
Nhị hoàng tử cười nói: "Không có khả năng, Ngụy Quân quả thật là một nhân tài, nhưng mà loại ảo cảnh này không phải người bình thường có thể đi ra, hơn nữa còn là dưới tình huống hạn chế thời gian."