CHƯƠNG 4. THẤY CHẾT KHÔNG SỜN
Ngụy Quân động thân ra, làm cho không ít người biến sắc.
Khách ở Diệu Âm phường không ít, rất nhanh đã có người nhận ra thân phận tân khoa Trạng Nguyên của Ngụy Quân, sau đó ánh mắt những người này nhìn Ngụy Quân đều mười phần thương hại.
Từ Đức cùng Thái Kỳ Lâm thì sắc mặt đại biến, hai người nhanh giữ chặt Ngụy Quân, thấp giọng nhanh khuyên nhủ: "Ngụy huynh, không cần xúc động. Thượng Quan công tử là con Thừa tướng, hắn không phải chúng ta hiện tại có thể đối kháng."
"Đối nghịch với hắn, có khả năng sẽ chết."
Hai người đều bị Ngụy Quân làm cho sợ không nhẹ.
Trước kia chỉ biết Ngụy Quân tử đọc sách, không mấy thông đạo lí đối nhân xử thế, nhưng cũng không nghĩ tới Ngụy Quân dám hổ báo như vậy.
Mà Thượng Quan công tử ở trên lầu nhìn thấy bộ biểu hiện này của Ngụy Quân, trong lòng thật ra mười phần hài lòng.
Người có năng lực có tài hoa nơi nơi đều là, nhưng người ở dưới tình huống có năng lực còn có dũng khí thì rất rất thưa thớt.
Hắn vẫn kính nể người như thế.
Nhưng Thượng Quan công tử khẳng định sẽ không dễ dàng xả nước như vậy.
Hắn đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người Ngụy Quân, phối hợp hung uy của người hầu bên cạnh hắn, nháy mắt đã gây cho người khác áp lực cực lớn.
Thượng Quan công tử lúc này cầm trong tay một cây quạt gấp, hắn dùng cây quạt chỉ chỉ Ngụy Quân, lại chỉ chỉ mình, giọng điệu mười phần kinh ngạc: "Ngươi vừa rồi là mắng ta?"
"Không đúng không đúng, Thượng Quan công tử ngài hiểu lầm rồi, Ngụy huynh vừa rồi chỉ là uống hơi nhiều." Từ Đức cướp ở trước mặt Ngụy Quân giúp Ngụy Quân giải thích.
Ngụy Quân cũng thuận theo lời nói của Từ Đức mà nói: "Ta sai rồi."
Thượng Quan công tử có chút thất vọng.
Còn tưởng rằng gặp một kẻ rắn rỏi.
Suy nghĩ cả nửa ngày chỉ là nhất thời xúc động.
Đối với người như thế, hắn không có hứng thú gì.
Ngay tại thời điểm hắn thất vọng, Ngụy Quân lại tiếp tục mở miệng: "So sánh ngươi với cầm thú, thật sự là vũ nhục cầm thú, ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng."
Quần chúng ăn dưa hấu (cật qua quần chúng - ý chỉ những người vây xem) nhất tề hít một ngụm khí lạnh, toàn bộ Diệu Âm phường nhiệt độ đã hạ xuống vài độ.
Thượng Quan công tử ở trong mắt mọi người giận dữ mà cười, trên thực tế hắn quả thật là đang cười: "Thật can đảm, người gần nhất dám mắng ta như vậy, hiện tại đã ở âm tào địa phủ, ngươi muốn chết sao?"
Ngụy Quân rất muốn gật đầu.
Ta thật sự rất muốn chết.
Nhưng ta không thể tự sát, phải để ngươi ra tay.
Cho nên Ngụy Quân khinh thường nói: "Ta đứng nơi này, ngươi dám giết ta sao?"
Hãy nhanh nói ngươi dám.
Hoàn khố phải xúc động.
Ngụy Quân ở trong lòng bơm hơi cổ vũ cho Thượng Quan công tử, Thượng Quan công tử biểu hiện cũng không có để hắn thất vọng: "Ngụy Quân, tân khoa Trạng Nguyên, bản công tử đã thấy qua người cưỡi ngựa dạo phố. Ngươi cho là có một danh hiệu Trạng Nguyên, thì đã dám chống đối với bản công tử? Chớ quên, ngươi bây giờ còn chưa có quan thân đó."
Nói xong lời cuối cùng, Thượng Quan công tử vẻ mặt châm chọc nói: "Lấy thân phận của bản công tử, giết một người bình thường, ngay cả đại lao cũng không cần ngồi."
Ngụy Quân cảm giác Thượng Quan công tử rất đáng like.
Quả thực là gấp gáp đưa ấm áp cho người mà.
"Dưới chân Thiên tử, lãng lãng càn khôn, Thượng Quan công tử ngươi nếu muốn làm điều bất nghĩa, vậy cứ nhằm vào ta, không cần liên lụy cô gái vô tội."
Mọi người ở trong lòng đều trầm trồ khen ngợi Ngụy Quân.
Nhưng không có ai dám nói ra.
Thậm chí, Thái Kỳ Lâm còn lặng yên không một tiếng động rời xa Ngụy Quân, xu lợi tị hại, đó là bản năng của con người.
Thượng Quan công tử sâu sắc phát hiện ra điểm ấy, cười ha ha: "Ngụy Quân, ngươi xem xem bạn tốt cùng trường của ngươi, ngươi cho là ngươi đang hành hiệp trượng nghĩa, nhưng ngươi ở trong lòng bọn họ chỉ là một kẻ ngốc, ngươi có biết không?"
Thượng Quan công tử rất hiểu kích động lòng người, hắn hiện tại đã rất hài lòng đối với Ngụy Quân, nhưng hắn vẫn phải khảo nghiệm tâm tính Ngụy Quân.
Một dũng sĩ chân chính, không chỉ có thể có gan đắc tội quyền quý, còn phải có gan dưới tình huống những người bên cạnh không đồng ý vẫn có thể dũng cảm tiến tới, không chịu áp lực của hiện thực mà cúi đầu.
Ngụy Quân làm được.
Mà lời nói của Ngụy Quân, thắng được mọi người ở hiện trường tôn trọng:
"Thái huynh gian khổ học tập khổ đọc hai mươi năm, chịu kỳ vọng của người một nhà, chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lí. Hắn sợ ngươi, đó là đương nhiên. Ta đứng ra, nếu liên lụy đến Thái huynh, là ta không đúng. Cho nên hắn phân rõ quan hệ với ta, cũng không có gì không ổn, trong lòng ta vẫn xem hắn là bạn, cũng chỉ hy vọng hắn không có trách ta đứng ra là được rồi."
Thái Kỳ Lâm: ". . ."
Hắn dừng bước chân, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Quân cũng không chỉ là cảm động.
Giờ khắc này, hắn thậm chí cảm thấy cô nương Diệu Âm phường cũng không làm cho hắn tâm động giống như Ngụy Quân.
Cũng may hắn không phải là nữ, bằng không xác định vững chắc là sẽ lấy thân báo đáp.
Nhưng Thái Kỳ Lâm rất nhanh đã nghĩ lại, mình vẫn là tư duy quá hẹp hòi, ai nói nam sẽ không thể lấy thân báo đáp?
Nghiện đoạn tay áo ở kinh thành là không hiếm thấy.
Không nói đến ý tưởng của Thái Kỳ Lâm, lời nói của Ngụy Quân, đã thuyết phục hầu như mọi người.
Chẳng sợ mọi người vẫn sợ hãi ác danh của Thượng Quan công tử, nhưng vẫn có người nhịn không được ủng hộ tán thưởng: "Công tử nói rất đúng."
"Trạng Nguyên công tiêu phí hôm nay ghi vào sổ của ta."
"Một thân chính khí, ngô không bằng mà."
"Đều câm miệng cho ta."
Thượng Quan công tử trong lòng vui sướng, nhưng mặt lạnh như sương.
Một người hầu bên cạnh hắn lại tiện tay đưa tới một cây trường đao, sau đó ở trước mắt mọi người, cứng rắn làm trường đao hóa thành bột mịn ngay tại chỗ.
Diệu Âm phường lại lần nữa câm như hến.
Mọi người từ thưởng thức đối với Ngụy Quân về lại hiện thực.
Chung quy vẫn không có ai dám ngay mặt đối kháng Thượng Quan công tử, bởi vì quyền thế sau lưng hắn, cũng bởi vì thực lực người hầu của hắn.
Thượng Quan công tử nhìn quanh một vòng, thẳng đến mọi người không dám ngay mặt đối diện với hắn, góc miệng hắn nhếch lên một chút nét cười, sau đó lại lần nữa nhìn về phía Ngụy Quân.
"Hiện tại, sợ à?"
Ngụy Quân tiến lên một bước, sắc mặt kiên nghị, thậm chí ánh mắt thêm vài phần kích động: "Sợ? Ngụy Quân ta đọc sách thánh hiền, tu hạo nhiên chính khí, quản chuyện bất bình thế gian, tại sao lại sợ? Thượng Quan công tử, ta vẫn là câu nói đó, ngươi có gì thì cứ nhằm vào ta, không cần liên lụy người khác, lại càng không nên liên lụy đến Mộng cô nương."
Kẹt.
Cửa phòng Mộng cô nương được mở ra.
Mộng cô nương xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Trong nháy mắt, toàn bộ Diệu Âm phường đều tối đi một chút, bởi vì bị dung nhan của Mộng cô nương đoạt đi toàn bộ ánh sáng.