CHƯƠNG 50. QUYỀN GIẢI THÍCH CUỐI CÙNG
Ở thời điểm Bạch Khuynh Tâm có hoài nghi.
Ở trong phòng sách tam dư.
Chu Phân Phương đẩy cửa ra.
Một một ông lão râu trắng, đang đứng ở trước bàn múa bút vẩy mực.
"Đám người Ngụy Quân đi rồi." Chu Phân Phương nói.
Lão nhân nhẹ nhàng thở ra: "Bọn họ không hoài nghi à?"
"Hẳn là không, ai có thể nghĩ ngươi sẽ diễn một màn tự mình giết chết chính mình." Chu Phân Phương đả kích.
Nàng cũng không nghĩ tới.
Lão nhân cười khổ: "Ta nếu không chủ động biến mất, thì thật sự sẽ chết, ngươi cũng biết chiến tranh vệ quốc nước rất sâu. Ta xem thủ hồ sơ nhiều năm như vậy, ở trong mắt rất nhiều người đã là một người chết. Động thủ cùng người khác, còn không bằng tự ta động thủ."
"Hồ sơ đâu? Thật sự bị thiêu?"
"Chỉ cần mọi người đều cho rằng hồ sơ bị thiêu, vậy tính không có bị thiêu, cũng chỉ có thể là giả." Lão nhân trầm giọng nói: "Ta làm tới một bước này, cho dù những người đó biết ta là giả chết, hẳn cũng sẽ không mạo hiểm tới giết ta."
Nhìn Mạnh lão, Chu Phân Phương lắc lắc đầu: "Ngươi sớm đã có tích lũy Bán Thánh, sở dĩ không có thể đột phá, là vì ngươi mất đi nhuệ khí. Hy sinh vì nghĩa, mới là khí khái Thánh nhân."
Mạnh lão cười cười.
Hắn muốn đột phá Bán Thánh, nhưng càng muốn sống.
Nếu chỉ có thể chọn một cái, hắn chọn sống.
"Ta làm như vậy là đang tự cứu, cũng là vì cứu mạng Ngụy Quân." Mạnh lão nói: "Hắn biết càng nhiều, cách tử vong lại càng gần. Ngụy Quân là mầm mống tốt, ta không muốn trơ mắt nhìn hắn đi lên đường chết."
Mạnh lão ấn tượng thực không tệ đối với Ngụy Quân.
Quân tử thi ân không cần báo, hắn không tính để cho Ngụy Quân báo đáp mình, chỉ hy vọng loại mầm mống tốt như Ngụy Quân có thể sống cho tốt.
Đối với phiên ngôn luận này của Mạnh lão, Chu Phân Phương có cái nhìn khác: "Ngụy Quân vị tất sợ chết."
Mạnh lão nói: "Người trẻ tuổi không sợ chết, là phẩm chất khó được của bọn họ. Nhưng loại trưởng bối như chúng ta nếu không biết bảo hộ người trẻ tuổi, là chúng ta làm trưởng bối thất trách. Bọn họ là tương lai quốc gia, hiện tại chết non thì quá đáng tiếc."
Chu Phân Phương không thích nghe: "Ta cũng không phải là trưởng bối, ta cũng là người trẻ tuổi, đừng đặt ta song song cùng một chỗ với mấy lão già các người. Bổn cô nương là kỳ tài ngút trời, thực lực đến, tuổi vẫn chưa đến."
Mạnh lão chỉ vào Chu Phân Phương, không biết nói cái gì cho phải.
Bỏ đi, nhịn.
Mạnh lão không muốn tự rước lấy nhục.
Chu Phân Phương đối với hắn đã tính là khách khí, cái này vẫn xem ở phần hắn năm đó đã từng giúp đỡ nàng.
Đối với những người khác, Chu Phân Phương miệng càng thêm phun hương.
So đo với nàng là không có ý nghĩa.
Chu Phân Phương cũng không cần Mạnh lão so đo, chủ động hỏi: "Cháu gái Mạnh Giai của ngươi cũng ở nơi đó, có nói một chút với nó không?"
"Bỏ đi, Giai Giai mấy năm nay bị ta làm hư, để cho nó trải qua nhiều chuyện hơn mới có lợi, ta không thể che chở nó cả đời." Mạnh lão nói.
Chu Phân Phương âm âm nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, căn cứ kinh nghiệm của ta, nhân vật phản diện kiểu như vậy thời điểm hoàn toàn tỉnh ngộ muốn tẩy trắng bản thân làm người tốt, cách cái chết sẽ không xa."
Mạnh lão tức giận nhìn Chu Phân Phương.
Mạnh Giai là cháu gái của hắn.
Hắn đương nhiên không thích nghe cháu gái của mình bị trù.
Nhưng Chu Phân Phương hoàn toàn không quan tâm tới hắn liều mạng nhìn chằm chằm, lười biếng ngáp một cái: "Ngươi trừng ta cũng vô dụng, ngươi đánh không lại ta. Hơn nữa ngươi cũng thủ Tàng thư lâu nhiều năm như vậy, xem truyện ký cường giả cũng không ít. Hắc hóa mạnh gấp ba, tẩy trắng yếu bảy phần, ngươi không nghe nói qua sao?"
Mạnh lão: "..."
Đột nhiên có chút hoảng.
Hắn quả thật xem qua không ít ví dụ thu được sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ.
Chu Phân Phương nói chuyện dĩ nhiên không dễ nghe, nhưng nàng thường xuyên nói ra lời nói thật, lời nói thật luôn không dễ nghe.
"Tiểu Phương." Mạnh lão trên mặt gượng ra nụ cười.
Chu Phân Phương vẻ mặt chán ghét: "Lại gọi ta Tiểu Phương ta vỗ chết ngươi, gọi Bán Thánh đại nhân."
Mạnh lão: "Bán Thánh đại nhân, giúp ta với, cháu gái ta nhân phẩm cũng không xấu, đừng để cho lão nhân ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh."
Chu Phân Phương sắc bén xỉa người: "Một đám tuổi, còn thiên chân như vậy, ta nói cái gì ngươi sẽ tin cái đó? Ta chỉ nói cháu gái ngươi có khả năng nguy hiểm, lại không nói nàng nhất định có nguy hiểm."
Mạnh lão: "..."
Hắn cảm thấy chấp niệm lớn nhất để mình đột phá Bán Thánh hẳn là có thể đánh Chu Phân Phương một trận.
Loại cảm giác đánh không lại đối phương cũng nói không lại đối phương này thật sự quá khó tiếp thu.
"Mạnh Giai chỉ cần không đi điều tra cái chết của ngươi, thì không có việc gì. Một phế vật bắt nạt kẻ yếu mà thôi, sẽ không có ai kiêng kị nó." Chu Phân Phương nói.
Mạnh lão lo lắng nói: "Vạn nhất Giai Giai điều tra cái chết của ta thì sao? Nó vẫn rất hiếu thuận."
Chu Phân Phương dùng ánh mắt xem ngu ngốc nhìn Mạnh lão: "Ngươi là tự sát, nó điều tra cái chết của ngươi nhiều nhất cũng chỉ tra được tới trên đầu chính ngươi, sẽ không nguy hại đến người khác, ai sẽ giết nó?"
Mạnh lão không nói gì để chống đỡ, cảm giác Chu Phân Phương nói quá con mẹ nó có đạo lý.
"Trách không được ta một người thay đổi giữa chừng lại có thể trở thành lão đại Nho gia." Chu Phân Phương lại xốc óc: "So sánh với đám người già đọc sách đọc đến như đầu óc các người, bổn cô nương chỉ từ chỉ số thông minh là đã hơn rất nhiều rồi."
Mạnh lão chịu không nổi.
"Ta đi bế quan, không thành Bán Thánh, tuyệt không xuất quan."
Nhìn bóng lưng Mạnh lão chạy trối chết, Chu Phân Phương thổn thức không thôi:
"Trời không sinh Chu Phân Phương ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài mà."
"Chu Phân Phương ta sở dĩ ngoài miệng không buông tha người, tất cả đều là vì tốt cho đám người già Nho gia này. Đám người này nếu không đều nghẹn khí muốn đánh ta một trận, một đám ngay cả đột phá dã tâm Bán Thánh đều không có."
"Vì Nho gia, Chu Phân Phương ta trả giá rất nhiều."
Nàng cảm giác mình rất không dễ dàng.
Loại ngực mang rộng lớn này, loại tinh thần quên mình vì người này, quả nhiên là tư chất Thánh nhân.
...
Bên ngoài Quốc Tử Giám.
Bạch Khuynh Tâm đột nhiên nói một câu Chu Phân Phương đang nói dối.
Cái này hấp dẫn lực chú ý của Ngụy Quân cùng Lục Nguyên Hạo.
Lục Nguyên Hạo nghĩ nghĩ, bỗng nhiên sợ hãi cả kinh: "Chẳng lẽ là Chu Tế tửu giết Mạnh lão? Toàn bộ Quốc Tử Giám, hình như cũng chỉ có Chu Tế tửu là có năng lực này. Hơn nữa có thể lặng yên không một tiếng động giết chết Mạnh lão, khả năng người quen gây ra là lớn nhất. Trời ơi, ta có phải đã phát hiện một bí mật gì lớn hay không? Chu Tế tửu sẽ giết ta diệt khẩu chứ?"
Bạch Khuynh Tâm: "..."
Ngụy Quân: "..."
Lục Nguyên Hạo: "Các người không phải nghĩ giống như ta chứ?"