CHƯƠNG 94. THIÊN ĐẾ CÓ ĐỊCH (3)
Vừa nhìn qua liền biết cái chân tướng này sẽ gây chết người.
Ngụy Quân ta nhất định phải điều tra rồi.
Ai cũng không ngăn được ta.
Đáng tiếc, Dương đại soái ngươi không có cơ hội để thanh toán.
Hy vọng ngươi còn sống.
Nhưng nửa bản nhật kí này ta định sẽ để lộ ra ngoài ánh sáng.
Như vậy thì cho dù ngươi còn sống, chỉ sợ cũng không dám lộ diện.
Này, điều này cũng không thể trách ta, ai bảo thời điểm trẻ tuổi ngươi phóng đãng như vậy.
Nếu giữ mình trong sạch giống như Ngụy Quân ta, không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, cũng sẽ không có nguy cơ phải chết.
Ngụy Quân tự khen mình một câu rồi tiếp tục nhìn xuống.
Rất nhanh hắn lại phát hiện một trang trên nhật kí có giá trị rất lớn.
"Gần đây ta quan sát được một việc: Tốc độ tu luyện của người tu hành mà liên minh người tu hành phái tới trợ giúp chiến trường đã bằng một nửa tốc độ của ta."
Lục Nguyên Hạo lập tức có phản ứng.
Chuyện này quả thật không bình thường.
"Cho tới bây giờ tốc độ tu luyện của người tu hành đều kém triều đình chúng ta, hơn nữa là kém chúng ta rất nhiều, chưa từng có ngoại lệ." Lục Nguyên Hạo nghiêm túc nói: "Nếu người tu hành tốc độ tu hành có thể bằng một nửa chúng ta, vậy thì thiên hạ sắp đại loạn."
Lục Nguyên Hạo cũng không nói chuyện gì đáng ngạc nhiên lắm.
Theo truyền thuyết thì người khai quốc Đại Càn chiếm được truyền thừa từ thời viễn cổ của Nhân Hoàng, cho nên hoàng tộc Đại Càn cùng trọng thần có thể tu luyện chiến kỹ cùng thần công của nhân tộc thời viễn cổ.
Đi theo con đường tu luyện này thì thực lực có thể nhanh chóng mạnh lên, nhưng khuyết điểm là không thể trường sinh, tuổi thọ so với người bình thường thì chỉ hơn một chút, gần như có thể bỏ qua.
Trong suốt nhiều thời đại đều có người nghiên cứu nguyên nhân sau điều này, cuối cùng đi đến kết luận là công pháp này sử dụng thời gian để đổi lấy thực lực, vắt kiệt sinh mệnh của người tu luyện trong quá trình tu luyện, cho nên trường sinh là vô vọng.
Nhưng mà Ngụy Quân biết, chân tướng không phải là như vậy.
Tiếp xúc đến tin tức có liên quan thì ký ức của Thiên đế lại mở ra một bộ phận có liên quan.
Công pháp mgười khai quốc Đại Càn chiếm được căn bản không phải là truyền thừa viễn cổ của Nhân Hoàng, mà là sau khi Thiên đế thành đạo thì cố ý sáng chế công pháp tu luyện thích hợp cho Nhân tộc.
Nói chính xác hơn thì loại công pháp này chính là đặc biệt chuẩn bị các triều đình như Đại Càn, để cho bọn họ có thực lực có thể đối kháng Yêu tộc, đối kháng người tu hành, mà kẻ thống trị cũng không thể trường sinh, đảm bảo được tính ổn định của nhân tộc.
Nếu cấp cho bọn hắn thực lực, lại cho bọn hắn sống lâu, vậy triều đình Đại Càn sẽ thống trị vạn vạn năm, điều này đối với dân chúng Đại Càn mà nói thì ngược lại không phải là một chuyện tốt.
Công pháp mà Thiên đế truyền xuống thì dù bản công pháp mà triều đình Đại Càn nhận được có bị cắt giảm thế nào đi nữa thì hiệu quả cũng vẫn cực kì tốt.
Mà giam cầm không thể trường sinh do Thiên đế đặt ra tự nhiên người thế giới này không đủ khả năng phá giải.
Sự thật chứng minh, loại công pháp này quả thực giúp Đại Càn có chỗ đứng vững chắc tại thế giới này, để cho triều đình Đại Càn có thực lực đối kháng nguy hiểm đến từ mọi phía.
Mà việc người tu hành có tốc độ tu luyện bằng một nửa của Dương đại soái thì rõ ràng không bình thường.
Tốc độ tu luyện của người tu hành tuyệt đối không nên nhanh như vậy.
Bởi vì người tu hành sống lâu gấp trăm lần những người khác, nếu tốc độ tu luyện cũng nhanh như trong nhật ký viết, thì sẽ không thể hình thành chế ước lẫn nhau.
Đến cuối cùng, kết quả chỉ có một nhà độc đại.
Hậu quả như vậy quả thực rất nghiêm trọng.
Ngụy Quân có thể ý thức được.
Tự nhiên Dương đại soái cũng có thể ý thức được.
"Thực lực của bọn họ tiến bộ quá nhanh, hoàn toàn không giống như là người tu hành. Ta lặng lẽ quan sát thật lâu, cuối cùng rút ra một kết luận, lí do bọn họ tiến bộ nhanh như vậy là vì có công đức hộ thể, khí vận gia thân, nên tốc độ tu luyện mới tăng nhanh.
Mà sở dĩ bọn họ có thể có được công đức, là vì tham dự chiến tranh vệ quốc.
Trước khi chiến tranh vệ quốc xảy ra, Tu Chân Giới truyền lưu một quy tắc ngầm rằng người tu hành không thể nhúng tay vào việc phàm trần, nếu không sẽ dây dưa nhân quả, nghiệp vướng vào thân, tỷ lệ thân tử đạo tiêu sẽ gia tăng.
Những lời này được răn dạy từ xưa, là một quy định tồn tại chí cao."
Ngụy Quân nhìn đến đây thì thầm nghĩ răn dạy không sai, quy định này chính là do bản Thiên đế đặt ra.
Hơn nữa nguyên nhân mà bản Thiên đế đặt ra quy tắc này là vì chống lại một quy tắc khác.
Nghĩ đến đây, Ngụy Quân bỗng nhiên xoa bóp một chút huyệt Thái Dương của mình.
Sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Ngoài quy tắc người tu hành không thể tùy tiện nhúng tay vào việc phàm trần ra thì Tu Chân Giới còn lưu truyền một truyền thuyết rằng chỉ cần cứu vớt dân chúng thì có thể thu hoạch được số lượng lớn công đức, đột phá cảnh giới chỉ là chuyện bình thường, thậm chí có cơ hội phi thăng lên trời, đắc đạo thành tiên.
Hai quy tắc này rõ ràng khắc chế lẫn nhau, vậy nên ta có một suy đoán lớn:
Nếu như không có chiến tranh vệ quốc thì liên minh người tu hành sẽ không có lý do nhúng tay vào triều đình Đại Càn, càng không có biện pháp để thu thập số lượng lớn công đức.
Nếu như, chỉ là nếu như, nếu như trận chiến tranh suýt chút nữa thì mất nước này là do một ít người tu hành vì thu thập công đức mà cố ý mở ra thì sao?"
Ngụy Quân nhìn thấy suy đoán của Dương đại soái thì tay đang cầm quyển nhật kí khẽ run lên.
Suy đoán của Dương đại soái dù sao cũng chỉ là suy đoán.
Mà trong đầu Ngụy Quân lại hiện lên một bóng người thần bí.
Chuyện mà Dương đại soái suy đoán quả thực phù hợp với phong cách hành sự của một vị lão đối thủ của Thiên đế.
Tên kia lúc bồi dưỡng đệ tử thì sẽ thường chọn dùng biện pháp này.
Về sau bị Thiên đế giết rất nhiều thì mới hơi thu liễm lại.
"Là ngươi sao?" Ngụy Quân thấp giọng tự hỏi.
"Là ai?" Lục Nguyên Hạo và Bạch Khuynh Tâm đều tò mò nhìn về phía Ngụy Quân.
Hai người cũng đều là cao thủ, tuy thanh âm của Ngụy Quân rất thấp, nhưng cũng không thể giấu được bọn họ.
Ngụy Quân vốn cũng không muốn giấu.
Thiên đế không cần phải sợ hãi.
Nhưng tình huống của lão đối thủ kia hắn không muốn nói cho Lục Nguyên Hạo và Bạch Khuynh Tâm biết.
Cũng không phải là lo lắng bọn họ bị liên lụy.
Mà là vì thực lực của lão đối thủ kia quá mạnh mẽ, giống như Thiên đế, đều đã đạt tới cảnh giới làm chủ quy tắc.