CHƯƠNG 10: PHÂN TÍCH
Hiện tại, 3102 tù nhân hoặc đùa bỡn với người mới, hoặc đang ở lại trong khu giải trí, số ít người thì tới phòng tập tạ. Dường như mọi người không quá hứng thú với phòng đọc sách.
Lúc này Lý Thúc Đồng, Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn khác biệt với những người còn lại.
Lâm Tiểu Tiếu cười đùa tí tửng ngồi xổm trên một cái ghế, hai chân để trần, giày của hắn tản ở bên cạnh.
Diệp Vãn thì đoan đoan chính chính đứng sau lưng Lý Thúc Đồng, ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá chung quanh.
Lâm Tiểu Tiếu mi thanh mục tú trông rất linh động. Diệp Vãn thì cường tráng hơn, trên mặt cũng nhiều hơn một phần cương nghị.
Một người giống thư đồng, người còn lại càng giống bảo tiêu hơn.
Lâm Tiểu Tiếu thấy Lý Thúc Đồng đang đọc tin tức thì nói:
"Lão bản, thiếu niên kia không giúp người mới khác."
Lý Thúc Đồng nhẹ gật đầu:
"Không giúp mới bình thường, lúc đánh cờ hắn sát phạt quyết đoán. Đối với bản thân còn có thể tự chặt tay cầu sinh thì đừng nói tới những người khác."
"Đánh cờ là đánh cờ, trên bàn cờ kêu ta có con rơi ta cũng dám a. . . Vậy ngày mai lão bản ngài còn muốn tiếp tục đánh cờ cùng hắn không?"
Lâm Tiểu Tiếu nghĩ nghĩ rồi hỏi.
"Đánh a… "
Lý Thúc Đồng cười một:
"Không đánh cùng hắn, chẳng lẽ đang với hai tên dở cờ như các ngươi?”
Trong khu đọc sách, Lý Thúc Đồng ngồi bên bàn gỗ thật dài, cầm thiết bị đọc sách tinh xảo trên tay, chăm chú xem tin tức.
Lúc này con mèo to lớn kia lần nữa gục xuống bàn ngủ, phảng phất như việc ý nghĩa nhất trong cuộc đời nó chỉ có ngủ mà thôi.
Khu đọc sách này như một thư viện cỡ nhỏ, chỉ là trên giá sách không có sách mà là thiết bị đọc sách thôi.
Phía bên trong nữa là mấy chục cái bàn dài, đủ để chưa gần ngàn người, nhưng lúc này lại trống rỗng.
Diệp Vãn ở bên cạnh nặng nề thanh âm nói:
"Ta mạnh hơn một chút so với Lâm Tiểu Tiếu."
"Nhưng cũng không mạnh hơn bao nhiêu… "
Lý Thúc Đồng nhìn về phía Diệp Vãn, sử dụng ngón tay chỉ lên thiết bị đọc:
"Tập đoàn Trần thị đã bắt được Quách Hổ Thiền, đang trong quá trình thẩm phán. Mấy ngày nay hẳn hắn sẽ được chuyển tới đây. Đến lúc đó ngươi tiếp xúc một chút với hắn."
Diệp Vãn gật gật đầu:
"Trước kia từng có chút quan hệ với hắn, mặc dù người này khó ở chung nhưng ít nhất vẫn nói chuyện được.”
"Ừm… "
Lý Thúc Đồng gật gật đầu, đảo mắt nhìn về phía Lâm Tiểu Tiếu:
"Sáng nay chuyện thiếu niên sụp đổ tinh thần kia, ngươi thấy thế nào?"
"Ta quan sát thật lâu, luôn cảm thấy gì đó không đúng… "
Lâm Tiểu Tiếu phân tích:
"Nhìn thiếu niên kia cứ như bị khùng mà hồ ngôn loạn ngữ, nhưng khi nhắc tới Lạc thành cùng tập đoàn Vĩnh Lợi ngữ khí của hắn rất chắc chắn, cứ như có thật vậy.”
"Thân phận của hắn là gì?"
Lý Thúc Đồng hỏi.
"Đã điều tra, bên ngoài cũng chỉ là một thằng nhóc trung học bỏ học lêu lỏng. Hắn đi theo tổ chức Hắc Hổ ở thành thị số 18 Hắc để buôn bán tay chân giả, dính líu tới chuyện cướp đoạt tay chân giả phi pháp nhưng không có chứng cứ. Cuối cùng dùng tội danh trốn thuế bị đưa vào. Quá khứ của hắn đều rất rõ ràng, chỉ Lạc thành cùng tập đoàn Vĩnh Lợi trong miệng hắn thì không biết ở đâu.”
Không ai thấy Lâm Tiểu Tiếu đi thăm dò qua, nhưng chỉ cần một tiếng hắn đã tra đủ thông tin của thiếu niên suy sụp kia.
Đây mới là điều thần kỳ nhất.
Lý Thúc Đồng nói:
"Tiếp tục chú ý, thiếu niên này nhất định có vấn đề khác. Mặt khác, thiếu niên đánh cờ cùng ta thì thế nào?”
Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Cờ vừa đánh xong nên ta chưa kịp tra, trước khi nghỉ trưa sẽ cho ngài câu trả lời chắc chắn."
"Tốt… "
Lý Thúc Đồng ở bên cạnh gật đầu, tiếp tục đọc tin tức.
Lâm Tiểu Tiếu lặng lẽ đánh giá Lý Thúc Đồng, hắn bỗng nhận ra, có lẽ lão bản đã để ý tới thiếu niên kia.
Vào lúc hắn chuẩn bị nói tiếp thì thấy Lâm Tiểu Tiếu quay đầu nhìn ra bên ngoài. Lúc này Khánh Trần đang chậm rãi đi tới, tỉ mỉ nghiêm túc đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Khánh Trần trước tiên dò xét phía bên Thúc Đồng một chút, sau đó lấy một thiết bị đọc sách như ipad, mở lên.
Khánh Trần nhìn chằm chằm màn hình.
Nếu nói có phương pháp gì có thể nhanh chóng hiểu rõ thế giới này, như vậy nhất định là đọc sách ở thế giới này.
Hắn không ngờ, thế giới này thậm chí đã chẳng còn sách giấy mà đều chuyển thành sản phẩm điện tử.
Bất quá, sau khi thiết bị đọc được mở ra không phải giao diện đọc mà là giao diện đăng nhập.
Lâm Tiểu Tiếu đi tới, khẽ cười nói:
"Lần đầu tiên tới ngục giam hả, muốn dùng thiết bị đọc cần phải dùng số hiệu tù nhân của ngươi đăng ký một tài khoản . Chờ ngươi đăng ký xong, trên đó sẽ lưu lại lịch sử đọc của ngươi, cũng có tên của thiết bị đọc cùng các thiết lập dành cho việc đọc tài liệu.”
Khánh Trần thầm tự nhủ thứ đồ chơi này vẫn rất nhân tính hóa.