CHƯƠNG 13: CƠN BUỒN NGỦ
"Cá vẩy nước ta nhận, nhưng gậy quấy shit là sao?"
Lâm Tiểu Tiếu trừng mắt nhìn về phía Diệp Vãn:
"Lão bản chướng mắt ta coi như xong, ngươi thì tính là cái gì?"
"Ăn ngay nói thật mà thôi… "
Diệp Vãn bình tĩnh trả lời:
"Nói chính sự, ngươi tính làm sao thăm dò tiểu tử kia?"
Lâm Tiểu Tiếu nghĩ nghĩ, sau đó ý vị thâm trường cười nói:
"Trước hết cứ để gặp ác mộng cái đã."
Diệp Vãn nhíu mày:
"Nhớ có chừng có mực."
"Yên tâm."
Lúc này, đội ngũ đám tù nhân mua cơm phía sau bị rối loạn, Lâm Tiểu Tiếu nhìn sang.
Ngục giam số 18 tựa như là một hộp sắt cực lớn lại rộng rãi. Lúc ăn cơm có 21 cảnh vệ robots phân bố ở bốn phía, mỗi robot đều được trang bị súng ống.
Bọn chúng không có tình cảm của con người, xử lý hết thảy tình huống đột phát trong ngục giam này.
21 robot cảnh vệ so với hơn ba ngàn phạm nhân có vẻ hơi ít, nhưng mỗi một phạm nhân nơi này đều biết, súng máy sáu nòng được trang bị trong mái vòm cao cao trên đỉnh đầu bọn họ mới là thứ uy hiếp nhất.
Băng lãnh, lại cường đại.
Giờ ăn cơm, tất cả phạm nhân đúng giờ đi vào, xếp hàng mua cơm.
Không chỉ như vậy, từng phạm nhân đều phải đứng đúng vị trí.
Có người mới không nhớ vị trí của mình, lập tức sẽ bị robot cảnh vệ vây quanh cảnh cáo. Sau khi cảnh cáo vẫn không về đúng chỗ, tù nhân sẽ bị giật điện trừng phạt, sau đó bị áp giải đến chỗ của họ.
Buổi sáng đầu tiên đám tù nhân mới chịu trận nghi thức hoan nghênh, lúc này hoa mắt váng đầu sao có thể nhớ kỹ chỗ của mình? Vì thế lần lượt đều bị robot cảnh vệ điện giật xử phạt.
Mà đám tù phạm cũ thì sao, mỗi người đứng xem, chế giễu chờ đám người mới xấu mặt. Đây là hạng mục giả trí mỗi lần có tù nhân mới tới.
Lúc này đám tù phạm cũ đột nhiên có cảm giác là lạ, thiếu niên đánh cờ cùng Lý Thúc Đồng sao không bị xử phạt?
Ánh mắt mọi người bắt đầu tìm kiếm, thình lình phát hiện Khánh Trần đang đứng đúng vị trí của mình. Thần sắc bình tĩnh quan sát hết thảy.
Kỳ quái, mỗi đội có ít nhất chừng 500 người, giữa vô số khuôn mặt xa lạ, thiếu niên này dựa vào cái gì có thể tìm được đúng vị trí của mình?
Mà Khánh Trần chỉ đứng quan sát đám người mới tiến vào nhà giam cùng mình.
Trên mặt đám người mới này không bị thương nhưng tư thái đi đường lại phi thường cổ quái, cứ như phải cố nhịn đau.
Xem ra đám tù nhân ra tay là có chừng mực, không đánh mặt, ra tay cũng không trí mạng.
Hắn bưng đĩa đi về phía trước, đột nhiên có một bàn tay lôi hắn ra khỏi đội ngũ mua cơm.
Khánh Trần ngây ngẩn cả người, hắn quay đầu nhìn thì thấy Lâm Tiểu Tiếu kéo hắn vừa đi vừa nói:
"Về sau ngươi không cần xếp hàng cùng bọn họ, người có thể đánh cờ cùng lão bản thì xếp hàng làm gì.”
Khánh Trần vô thức nhìn về phía những robot cảnh vệ kia, sợ mình rời khỏi đội hình sẽ bị điện giật.
Kết quả, hắn phát hiện đám robot cảnh vệ như hoàn toàn không thấy chính mình, tiếp tục thúc giục tù phạm khác bổ sung vào vị trí của hắn!
Khánh Trần nghĩ mãi không rõ, dù thân phận đám Lý Thúc Đồng đặc thù cũng đặc thù tới mức này chứ?!
Lâm Tiểu Tiếu lôi hắn qua đội ngũ thật dài, mua cơm rồi ngồi đối diện Lý Thúc Đồng ăn cơm, một loại hành động cứ thế đã hoàn thành.
Đám tù nhân xung quanh yên lặng nhìn một màn này, ánh mắt mọi người đều dính trên thân Khánh Trần.
Hoàn cảnh vốn ồn ào trong nháy mắt an tĩnh lại, phảng phất hô hấp mọi người đều ngừng.
Giờ khắc này, bọn họ mới nhận ra, Khánh Trần không cùng đẳng cấp với họ nữa.
Lâm Tiểu Tiếu ngồi xổm trên cái ghế bên cạnh Khánh Trần, cười tủm tỉm nói:
"Không cần ngạc nhiên, người có thể đánh cờ cùng lão bản tất nhiên phải có chút đãi ngộ đặc biệt. Mau ăn đi, dù đồ ăn trong ngục giam số 18 không ngon nghẻ gì."
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn Lý Thúc Đồng phía đối diện, đối phương đang chậm rãi ăn cơm, không có ý tứ nói chuyện cùng hắn.
Hắn lại nhìn về phía đám người, Lộ Quảng Nghĩa lặng lẽ giơ ngón tay lên. . .
Khánh Trần không rõ, buổi sáng Lý Thúc Đồng chỉ nguyện ý đánh cờ cùng mình. Vì sao sau một sáng, thái độ chuyển biến lớn như thế.
Là thân phận của hắn ở thế giới này sao?
8:40 tối, Khánh Trần theo thời gian quy định quay về phòng giam của mình.
Trong khi những người khác theo đội ngũ về phòng, hắn thử khỏi đội ngũ, tự do hành động, quả nhiên, những robot cảnh vệ kia không thèm quan tâm hắn.
Chỉ cần hắn đi về hướng phòng giam, robot cảnh vệ đều sẽ mặc kệ.
Đám tù nhân nhao nhao nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ, Khánh Trần đi lại trong hành lang dài gấp khúc, cứ như một con sói độc hành.
Tới phòng giam, đợi miệng cống hợp kim đóng lại, hắn đến bồn rửa tay đánh răng rửa mặt.
Chỉ là hắn đi chưa được hai bước thì cơn buồn ngũ mãnh liệt bỗng xuất hiện.