CHƯƠNG 15: PHẢI DÙNG LỬA
Lâm Tiểu Tiếu là người tạo ra ác mộng cho Khánh Trần.
Thế giới này cho tới bây giờ không chỉ đơn giản chỉ có văn minh máy móc, nó kéo dài đến tận nay còn kèm với nền văn minh thần bí.
Mà đêm nay, cơn ác mộng do Lâm Tiểu Tiếu tạo ra là do nghe theo Lý Thúc Đồng chỉ, muốn thử một chút xem đến cùng Khánh Trần là hạng người gì.
Cơn ác mộng Khốn cảnh song quỷ này là do Lâm Tiểu Tiếu muốn thử can đảm và năng lực đối mặt với áp lực của Khánh Trần một chút. Kết quả hắn không ngờ phản ứng Khánh Trần hoàn toàn không dùng từ bình thường hình dung được.
Hắn bỗng nhiên nhận ra, khi thiếu niên này đối mặt với nguy cơ, đối phương sẽ dùng thái độ hung ác và tỉnh táo nhất.
Giờ này khắc này, Khánh Trần không hề run, cũng không có cảm giác hứng khởi như người bình thường, toàn thân hắn toát lên hai chữ, tỉnh táo.
Thế nhưng Lâm Tiểu Tiếu nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng hắn đã cản đối phương lấy con dao, vì sao đối phương bỗng thoát được sự trói buộc của ác mộng.
Phải biết, nơi này chính là sân nhà của Lâm Tiểu Tiếu hắn a.
Lúc này, Khánh Trần đã biết mình không cần đi lên lầu giết người, hắn đứng trong phòng khách trống trải, nói:
"Lâm Tiểu Tiếu?"
Ác mộng chưa tan, Lâm Tiểu Tiếu mặc đồng phục cảnh sát cười híp mắt đi từ trên lầu xuống:
"Kỳ quái, trong ác mộng này ngươi còn có thể bảo trì thanh tỉnh, ánh mắt nhìn người của lão bản không sai, ngươi xác thực có nhiều chỗ hơn người."
"Vì sao? Ta đâu làm gì mạo phạm đến ngươi… "
Khánh Trần không hiểu.
"Vì lão bản coi trọng ngươi nên ta phải biết đến cùng ngươi là hạng người gì. Bất quá xem ra ác mộng không có tác dụng gì với ngươi… "
Lâm Tiểu Tiếu ngồi trên bậc thang, giải thích.
"Đây là năng lực đặc thù của ngươi?"
Khánh Trần hỏi.
"Đúng vậy… "
Lâm Tiểu Tiếu nhún vai:
"Dường như ngươi có năng lực gặp qua là không quên, ta cũng có năng lực của ta, cũng không cần giấu diếm gì."
Trong lúc nhất thời, Khánh Trần cảm thấy thế giới này càng thêm thần bí.
Cơ giới học và thần bí học cùng tồn tại song song khiến hắn có chút sợ sệt, ngược lại khiến hắn càng ngày càng hứng thú.
Mọi thứ xảy ra hẳn chính là lý do đám Lý Thúc Đồng bị giữ trong ngục giam này.
Khánh Trần muốn khám phá hết thảy, hơn nữa càng muốn có được hơn.
Lâm Tiểu Tiếu thấy Khánh Trần suy tư không nói gì liền chủ động hỏi:
"Ngươi là người của tập đoàn Khánh thị sao?"
Khánh Trần không trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại:
"Là vì suy đoán này nên các ngươi mới đối xử đặc biệt với ta? Vì sao robot cảnh vệ mặc kệ các ngươi?"
"Tất nhiên là vì lão bản đủ đặc thù, robot cảnh vệ mới mặc kệ chúng ta… "
Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Ngươi không cần nói lảng sang chuyện khác, nói về thân phận của ngươi đi. Ban đêm ta đã tìm video ngươi và Lộ Quảng Nghĩa nói chuyện với nhau. Hắn là người do Khánh thị an bài vào đây, hắn lại nóng lòng bắt chuyện cùng ngươi. Vì thế ta xác định ngươi chính là người của Khánh thị."
Tập đoàn Khánh thị. . . Khánh Trần nhớ kỹ bốn chữ này.
Lúc này hắn dần buông lỏng xuống.
Trong ngục giam này đối phương như có khả năng thông thiên, so sánh với nhau, trước mặt tên này hắn chỉ như một tiểu hài tử.
Đã vậy, hắn cũng không cần quá khẩn trương.
Vì đối phương đã thăm dò xong thân thể của hắn mà vẫn tiếp tục tiếp xúc, chứng tỏ đối phương cũng có lý do.
Khánh Trần ngồi trên ghế sa lon rách rưới, nghiêm giọng hỏi:
"Các ngươi đã chắc chắn ta là người của Khánh thị, vì sao còn muốn duỗi cành ô liu* ra với ta?"
*ý chỉ muốn hợp tác
"Tổ chức chúng ta không kể xuất thân, chỉ cần cùng chung chí hướng thì ai cũng có thể gia nhập… "
Lâm Tiểu Tiếu cười híp mắt nói:
"Đương nhiên, vẫn phải đủ quy trình.”
Khánh Trần ngơ ngác một chút, đối phương làm hết thảy là để khảo nghiệm hắn có đủ tư cách không.
Hắn còn tưởng đối phương muốn hợp tác với thế lực sau lưng mình.
"Các ngươi muốn mời chào ta?"
Khánh Trần nghi ngờ nói.
"Ta không nói bây giờ ngươi đủ tư cách. Nói thật ta cảm thấy ngươi và chúng ta không phải người cùng một đường… "
Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Nhưng lão bản nói, trong một tổ chức, hạng người gì cũng có, ưng thấy xa, hổ trấn sơn, sói thiện chiến, mỗi người đều có tác dụng riêng."
"Vậy trong tổ chức các ngươi, ngươi là dạng gì?"
Khánh Trần hỏi.
Lâm Tiểu Tiếu không muốn trả lời, cười thần bí, ra vẻ nói:
"Ngươi đoán xem?"
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
"Con lừa?"
Lâm Tiểu Tiếu:
"? ? ?"
Cái quỷ gì vậy?
Còn không bằng cá vẩy nước!
Giờ phút này, Lâm Tiểu Tiếu bỗng phát hiện, dù đối phương đối mặt với cơn ác mộng này nhưng vẫn trầm tĩnh và vô cùng thành thạo điêu luyện.
Trong khi thiếu niên này chỉ mới 17 tuổi.
Lâm Tiểu Tiếu hiếu kỳ nói:
"Khánh thị an bài Lộ Quảng Nghĩa đến làm ra ngần ấy chuyện rồi an bài ngươi vào. Đến cùng các ngươi muốn làm gì? Hoặc là nói, muốn tìm gì?"
Khánh Trần thầm nghĩ, hắn thật muốn nói chính hắn cũng không biết a. Cơ mà đối phương chắc chắn không tin rồi. . .
Việc này. . . Ngươi phải hỏi Lộ Quảng Nghĩa thôi. . .
Nói thật, lúc này Khánh Trần thầm nghĩ, có phải bản thân nên tìm Lộ Quảng Nghĩa hỏi rõ tiền căn hậu quả chăng?
Bất quá nghĩ đến bộ dáng thiểm cẩu của Lộ Quảng Nghĩa, hắn lại có chút đau đầu.
"Không muốn nói cũng không sao, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm ra được… "
Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Được rồi, sớm nghỉ ngơi một chút. Sáng mai ngươi còn phải đánh cờ cùng lão bản."
Vừa dứt lời, hai mắt Khánh Trần tối sầm, hắn rời khỏi ác mộng, chậm rãi đứng lên, nằm trên giường lạnh băng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn nhìn miệng cống hợp kim nặng nề, bên ngoài cửa là thế giới vừa thần bí lại lạnh lùng.
Trở về đếm ngược 20:59:21.
Trở về đếm ngược 20:59:20.
Sáng sớm, Lý Thúc Đồng như thường ngày ngồi bên cạnh bàn ăn, lẳng lặng nhìn tàn cuộc.
Lúc này vẫn chưa tới thời gian đám tù nhân ra phòng giam, toàn bộ ngục giam đều yên tĩnh.
Lâm Tiểu Tiếu ngồi xổm trên ghế nói:
"Lão bản, đêm qua ta dùng Khốn cảnh song quỷ thăm dò hắn. Ngài đoán xem, hắn trực tiếp muốn cầm dao giết trước một tên… sát tính tên này cũng quá nặng rồi."
Diệp Vãn nhíu mày:
"Đã kêu ngươi có chừng mực, người bình thường tiến vào đó rất dễ bị sụp đổ."
"Yên tâm… "
Lâm Tiểu Tiếu tức giận nói:
"Ta căn bản không làm sâu. Do ngươi không biết thôi, tiểu tử kia vậy mà có thể thoát khỏi sự khống chế trong ác mộng của ta."
"Ồ?"
Lý Thúc Đồng ngẩng đầu lên:
"Ta xác nhận hắn chỉ là người bình thường. Một người bình thường có thể thoát khỏi sự khống chế của ngươi trong ác mộng thì chứng tỏ có chỗ đặc biệt.”
Lần này, ngay cả mèo to nhắm mắt dưỡng thần trên bàn cũng kỳ quái nhìn Lâm Tiểu Tiếu một chút.
Diệp Vãn hỏi:
"Hắn là thế nào mà làm được?"
"Không biết… "
Lâm Tiểu Tiếu lắc đầu.
"Có lẽ do ý chí của hắn đủ cường đại… "
Lý Thúc Đồng không hỏi đến cùng, người có thể thoát khỏi sự trói buộc của ác mộng không chỉ có mình Khánh Trần.
Lâm Tiểu Tiếu ngồi xổm xuống:
"Lão bản, ta khuyên ngươi nên thận trọng suy tính một chút. Sát tính của tiểu tử Khánh Trần này rất nặng, không phải người cùng một đường với chúng ta."
Lý Thúc Đồng bỗng nhiên cười:
"Chúng ta vì phần này mà chết nhiều đồng liêu như vậy. Ngay cả ba chúng ta cũng bị giam ở đây. Vì thế ngươi phải hiểu a Tiểu Tiếu, chúng ta không thể dùng ôn nhu đối kháng với hắc ám, phải dùng lửa."
Nói xong, thần sắc Lý Thúc Đồng có chút ảm đạm:
"Diệp Vãn, đem kèn Harmonica tới cho ta."
Vào lúc sắp ăn cơm, ngục giam dần dần ồn ào, tiếng tù nhân đập cửa phòng giam chẳng khác nào tiếng dầu dần sôi trào.
Thế nhưng trên quảng trường ngục giam bỗng vang lên kèn Harmonica du dương, thấm vào ruột gan.
Thanh âm ồn ào dần im ắng, tất cả mọi người lẳng lặng lắng nghe, cứ như có người đang dùng nước suối trong lành tưới mát hoang nguyên khô cạn.